Hơn nữa, đạo diễn Nghiêm Kha còn yêu cầu không trang điểm!
Bộ đồng phục xanh trắng rộng rãi mặc trên người Tô Lam, giống như một chiếc bao tải, quả thật là quá rộng.
Khuôn mặt không son phấn, không phải quá trắng, thậm chí còn hơi vàng.
Thế nhưng, da cô cực kì đẹp, khi máy quay lia lại gần cũng không thấy được lỗ chân lông.
Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không để tóc mái, khuôn mặt thanh xuân phơi phới hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Điều này khiến đạo diễn cực kì hài lòng, Lâm Sênh chính là như này, dáng người gầy nhom, khuôn mặt mang chút thiếu dinh dưỡng, vì điều kiện gia đình nhà Lâm Sênh không quá tốt.
Mục Nhiễm Tranh mặc đồng phục lên, cũng khiến tất cả nhân viên nữ ở hiện trường gào thét một hồi.
Anh cao lớn, thật sự là giá treo đồ, mặc gì cũng đẹp.
Lúc đầu, Mục Nhiễm Tranh còn cực kì chán ghét bộ đồng phục này, khi đi học, anh cũng không mặc tử tế, không ngờ giờ quay phim lại bắt đầu phải mặc cái bộ đồ rách này.
Thế nhưng, may là mọi người đánh giá khá cao, anh mới chịu chấp nhận.
Vì Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh quá quen thân, hai người phối hợp cũng cực kì ăn ý, quá trình quay phim rất thuận lợi.
Lúc nghỉ ngơi.
Tô Lam cứ chống cằm nhìn chằm chằm Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh phát hiện Tô Lam đang nhìn mình, lập tức hất cảm lên.
“Thế nào? Có phải bị sự đẹp trai phóng khoáng của ông đây hấp dẫn rồi không? Cứ yên tâm mà nhìn, mạnh dạn mà nhìn, ông đây không thu tiền của cô.”
“Sao anh lại nói giống hệt chú anh thế?”
“Hả?” Mục Nhiễm Tranh quay mạnh đầu lại, nhìn Tô Lam.
“Này, Hắc Thổ, vừa rồi tôi còn đang nghĩ chú anh mặc đồng phục sẽ trông như thế nào, anh chỉ nhỏ hơn chú anh một tuổi, vậy anh từng thấy dáng vẻ anh ta mặc đồng phục chưa?”
Tô Lam mang vẻ mặt mong chờ.
Mặc Nhiễm Tranh phát hiện bản thân tự mình đa tình, thì ra cô đang nhìn anh để tưởng tượng ra dáng vẻ chú anh!
“Tô Lam! Có phải cô thật sự thích chú tôi rồi không?”
Tô Lam trợn mắt khinh thường.
“Tôi chỉ thấy anh ta đẹp trai mà thôi, tưởng tượng một chút”
“Giờ cô mở miệng ngậm miệng đều là chú tôi, cô còn nói không thích chú ấy?”
“Tin thì tin, không tin thì thôi! Tô Lam thu ánh mắt lại, nhìn vào kịch bản của mình.
Mục Nhiễm Tranh lại không chịu bỏ qua, trực tiếp kéo lấy tóc của Tô Lam, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
“Tôi hỏi cô, tôi đẹp trai, hay là chú tôi đẹp trai?”
“Đừng trả lời vội, tôi nói cho cô biết, đây là thời khác kiểm nghiệm tình cảm anh em chân chính, cô nghĩ kỹ rồi hãng trả lời!
Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh tự mình biết mình, trước giờ anh chưa từng thừa nhận ai đẹp trai, duy chỉ có chú mình, có thể trong lòng anh, chú anh đẹp trai hơn anh.
Thế nhưng, giờ chú anh không ở đây, Tô Lam nể tình anh em, có phải nên lừa anh không?
“Hắc Thổ, vấn đề này của anh..” Thật sự làm khó Tô Lam.