Dường như Quan Triều Viễn hiểu được ý của Tô Lam.
“Ý của cô là muốn giấu chuyện kết hôn?”
Tô Lam gật đầu.
“Lý do?”
“Anh nghĩ xem, nếu người khác biết anh có vợ rồi, vậy không phải có rất nhiều phụ nữ không dám có ý nghĩ quá phận với anh nữa, không phải vận đào hoa của anh bị tôi hủy rồi sao, đúng không?”
Quan Triều Viễn cười lạnh: “Tương tự, cô cũng vậy”
“Không không không, anh cũng biết lúc trước vì sao tôi lại kết hôn, giờ ngoài Kiêm Mặc và sự nghiệp của mình, những thứ khác tôi không nghĩ tới nữa, cho dù có vận đào hoa, tự tôi cũng bóp chết nó!”
“Cô không lo tôi có phụ nữ ở bên ngoài sao?”
Tô Lam lắc đầu như trống bỏi, anh có phụ nữ ở bên ngoài là chuyện tốt đối với cô!
Anh chỉ cần xuất hiện vào kỳ rụng trứng của cô, cung cấp tinh trùng là được, thời gian còn lại, vẫn nên để người phụ nữ khác phục vụ anh thì hơn!
“Tô! Lam!”
Quan Triều Viễn cảm thấy dường như bản thân bị giễu cợt.
“Anh yên tâm, tôi rất thoáng, như giấu chuyện kết hôn tốt cho cả anh và tôi, dù sao hào quang của anh lớn như thế, nghề nghiệp của tôi hiện giờ cũng đặc biệt, đúng không?”
Quan Triều Viễn cố gắng đè xuống cơn giận.
“Còn có gì muốn nói không?”
Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như không còn gì nữa, liền lắc đầu.
Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam, cúi người xuống.
“Anh làm gì thế?”
Quan Triều Viễn thuận thế bế Tô Lam lên khỏi sofa.
“Sinh con” Khóe miệng anh vẽ ra nụ cười gian tà.
Tô Lam coi như triệt để hết cáu giận.
Quan Triều Viễn bế Tô Lam đi thẳng lên tầng, vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau Tô Lam mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cả người đau đến mức không nhịn được mà chửi một câu.
“Đm anh!”
€ô duỗi tay về phía điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, đúng mười giờ.
Vậy mà lại ngủ đến tận mười giờ.
Ngay khi cô chuẩn bị ngồi dậy, khí tức nóng rực phả vào tai cô.
“Vừa rồi cô nói gì?”
“A..” Tô Lam giật mình, lập tức ôm lấy chăn quấn chặt lấy người mình, hoảng hốt nhìn Quan Triều Viễn ở bên cạnh.
Quan Triều Viễn chỉ đắp chăn nửa người, nửa thân trên không mặc áo, lộ ra bờ ngực màu mật và cơ bụng săn chắc.
Vóc dáng này, hoàn hảo.
“Sao anh còn chưa đi?”