Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 3056
Quan Nhã Khanh vội vã cười giảng hòa: “Mặc Thâm, anh biết nói đùa quá, giờ không phải lúc để nói đùa đâu!”
Cô ta nói lời này, ánh mắt còn ra hiệu cho Lục Mặc Thâm.
Lục Mặc Thâm nhận được tần số, quơ quơ ly cao cổ, nói “không sai, tôi chỉ nói đùa thôi”
Mọi người nghe thế, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Lục cũng thật là! Chuyện như này sao có thể tùy tiện lôi ra nói đùa được chứ?”
“Đúng thế, anh nói thế làm mọi ngư: túng lắm đây, có biết không?”
Lục Mặc Thâm vừa nói xong, sắc mặt Lê Duyệt Tư cũng tốt hơn một chút.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Thâm, đôi mắt mở to, sáng ngời, tràn ngập hy vọng.
Lục Mặc Thâm cúi đầu, môi hơi mấp máy, trong nhất thời, sự chú ý của mọi người lại bi anh †a hấp dẫn: “Nói chia tay với Lê Duyệt Tư thì đúng là nói đùa, phải nói là huỷ bỏ hôn lễ mới đúng”
Huỷ bỏ hôn lễ?
Mọi người chấn động, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Quan Nhã Khanh không dám tin nhìn về phía Lê Duyệt Tư, phát hiện cô ấy tức đến run người, hốc mắt đỏ hết lên.
Cho đến lúc này, mọi người thực sự tin, lần này Lục Mặc Thâm không có nói đùa “Mọi người cứ nói chuyện, tôi có chút chuyện cần xử lý, không tiếp.”
Lục Mặc Thâm giơ ly rượu, sau đó đi về phía sân trước.
Quan Nhã Khanh nghiêng đầu nhìn Lê Duyệt Tư: “Duyệt Tư, sao cô không nói với tôi câu nào thế?”
Lê Duyệt Tư nắm chặt tay, ưu nhã trên mặt không giữ được.
“Nói cái gì? Ai cũng bảo muốn huỷ hôn lễ, tôi còn phải nói cái gì?”
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi, để lại đám người mặt đầy khiếp sợ và không dám tin chôn chân tại chỗ.
Anh chị em nhà họ Quan vốn cũng không biết có chuyện gì xảy ra ở thành phố Ninh Giang.
Vừa vặn lúc này, Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương dẫn Ninh Lan Kiều xuất hiện.
Ninh Lan Kiều là cháu gái mà Tư Lệnh Phùng yêu quý nhất. Quan Nhã Khanh vừa thấy cô ta, mắt sáng rực lên, vội vàng tiến lên bắt chuyện với cô 1a.
Bác cả Lệ Trí Bình thấy Quan Nhã Khanh đi đến, vội đạp thẳng con trai Lệ Minh Hi nhà mình “Cái đồ vô dụng như mày, Quan Triều Viễn không có ở thủ đô, những mấy tháng như thế luôn hả?
Sao mày vẫn chưa tóm được Ninh Lan Kiều về tay mình thế hả?”
Lệ Minh Hi là hoa hoa công tử điển hình ở thủ đô, bình thường lưu luyens bụi hoa, sinh ra đã là bộ dáng dịu dàng. Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường mở miệng: “Cha, cha cũng không nhìn kỹ chút đi, vị em dâu kia của cha quản chặt như thế nào! Bình thường ra ra vào vào lúc nào cũng có người ở bên, hận không thể dắt thắt lưng, không phải đề phòng hai vị anh trai thân mến như ngài ra tay hả!
Cái này cha cũng không nhìn thấu sao!”
Lệ Trí Bình nhíu mày: “Thế thì chỉ có thể trách mày không có bản Tĩnh thôi!”
“Con không có bản lĩnh? Con đây dám võ ngực đảm bảo cam kết với ba luôn. Nếu trong vòng một tháng con tán được Ninh Lan Kiều kia về tay, hai chiếc Maserati bản giới hạn mới nhất của năm 2020 được không?”
Chương 3057
Lệ Trí Bình tức đến mức đỏ hết gương mặt gia nua lên “Cái thẳng nghịch tử này! Trừ chơi xe chơi đàn bà, mày còn biết làm cái gì hả? không học được ở Quan Triều Viễn kia cái gì, nó đổ hết bao nhiêu tinh lực vào công ty m không thấy sao? Có phải là đợi tất cả sản nghiệp của nhà họ Quan này rơi hết vào cái nhà nó thì mày mới vui đúng không?”
“Cha, con chỉ hỏi cha một câu thôi, đồng ý hay không đồng ý?”
“được được được, tao đồng ý với mày! Chỉ cần trong vòng một tháng tán được Ninh Lan Kiều về tay, hai chiếc Maseratil”
“Ok, giao cho con đi!”
Lệ Minh Hi dương dương đắc ý chỉnh lại quần áo của bản thân, đi về phía Ninh Lan Kiều.
Trong nhà cũ nhà họ Quan, nhìn bên ngoài thì có vẻ hoà hợp anh anh tôi tôi, nhưng bên trong thì đấu đá lẫn nhau, cũng chỉ có người nhà họ Quan hay: Ông cụ Quan đang ngồi ở chỗ chủ vi, nhìn đám con hậu bối khắp phòng, ánh mắt uy nghiêm quét qua từng đứa một, nhưng mãi mà không thấy gương mặt thân quen nào.
“Cha, cha xem nay, bức tranh này chính là bản phóng to gấp ngàn lần bản gốc đó! Thằng Minh Hi nó tốn không ít công phu mới tranh về được, cha có thích không?”
Lệ Trí Bình cười híp mắt đi lên, tranh công với ông cụ.
Nhưng ông cụ Quan nhíu mày, sắc mặt khó coi bất ngờ, giọng nói chuyện cũng không tốt: “Thích cái gì mà thích! Tôi chỉ là người lăn lộn trong đất trong cát, không biết được mấy chữ, tranh này coi không hiểu, cầm về!”
Lần này được lắm, nịnh bợ lại vỗ vào chân ngựa rồi, sắc mặt Lệ Trí Bình nhất thời trở nên rất khó coi.
Mà lúc này, thế mà trên mặt những người khác đều là giễu cợt.
Tống Chỉ Manh nhìn về bên phía cửa lớn, lập tức vui vẻ hô lên: “Triều Viễn tới!”
Nghe thấy thế, mắt ông cụ Quan sáng lên ngay, theo bản năng nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy Quan Triều Viễn mặc bộ tây trang thuần đen, đi về phía này.
Nụ cười của ông cụ Quan vừa lên, liền thấy Quan Triều Viễn cũng nhìn về phía bên này đi tới Độ cong khoé miệng của ông cụ còn chưa cong lên được mấy phần, liền xụ mặt xuống Bộ dáng so với khi trước còn tức giận hơn.
Thấy sắc mặt ông cụ thay đổi như thế, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Trên mặt Quan Nhã Khanh và Lệ Minh Hi mang theo nụ cười châm chọc nhàn nhạt, chuẩn bị xem kịch vui.
Ở cửa sảnh lớn, bên cạnh Quan Triều Viễn, là Tô Lam vô cùng khôn khéo đang ngoan ngoãn đứng đấy.
Đầm dài màu nhạt càng tôn lên khí chất thoát tục của cô, khuôn mặt tỉnh xảo nhỏ nhắn, nụ cười chuẩn mực, như ẩn như hiện, khiến người ta không kiềm chế được mà sinh ra hảo cảm với cô.
Quan Triều Viễn cong cánh tay, ý bảo cô khoác †ay mình.
Tô Lam có chút do dự, dù sao thì từ khi bọn họ bước vào, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bọn họ.
Trong vòng thượng tầng ở thủ đô, nhà nhà đều biết, Tô Lam cực kỳ thích cháu trai của con thứ ba nhà họ Quan, tức Quan Triều Viễn.
Hơn nữa, bất kể trong trường hợp nào đều tuyên bố với bên ngoài rằng, ông ta nhận anh làm cháu rể rồi, nhất định phải gả cháu gái mình cho anh.
Mọi người cũng cho là Quan Triều Viễn nhất định sẽ lấy cháu gái Tư Lệnh Phùng Dù gì thì Ninh Lan Kiều đó bộ dáng xinh đẹp, hơn nữa còn là người con gái đẹp nhất thủ đô.
Chương 3058

Chỉ cần anh ta lấy Ninh Lan Kiều, coi như bám chắc vào cái đùi to là Tư Lệnh Phùng rỉ Cường giả liên hôn với nhau, nhất định đánh khắp thiên hạ không địch thủ rồi “Chẳng lẽ người đứng bên cạnh cậu Lệ kia, chính là người đẹp đứng nhất thủ đô sao?”

“Nhìn khí chất của người này thì cũng không thua kém đâu, nhưng tôi đã từng thấy cô Ninh kia rồi, cô ấy không như thế này”

“không sai. không sai, à tôi nhớ ra rồi, các ông mau mau nhìn, cái người đứng bên cạnh ông thứ ba nhà họ Quan với bà nhà ông ấy, đó mới là người đẹp nhất Ninh Lan Kiều cơ!”

“Thế hả? Thế cái cô kia là ai thế?”

“Cậu Lệ này, quả nhiên y như tác phong của cha cậu ta năm xưa, không cho Ninh Lan Kiều tí mặt mũi nào, mang luôn người phụ nữ khác đến tiệc mừng thọ thế nàn “Chúng ta ngồi xuống xem kịch vui đi”

Lời mọi người nói nhiều vô kể, câu có câu không rơi vào tai Tô Lam.

Cô âm thầm thở ra một hơi, chuẩn bị khoác tay thì bị người đàn ông đó đi trước một bước, cầm tay cô luôn.

Tô Lam sợ hết hồn, cô quay đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Quan Triều Viễn.

Trong đôi mắt ấy không có hung tàn như bình thường, mà là toàn dịu dàng cưng chiều: “Đi gặp ông nội với anh, nhé?”

Tô Lam gật đầu: “Vâng”

Lệ Minh Hi nhìn dáng vẻ Quan Triều Viễn bình Tĩnh như thế, âm dương quái khí nói với cha mẹ Quan Triều Viễn: “Chú ba, cô ba, hai cô chú thấy rồi đấy, hai người tân tân khổ khổ thay nó chọn con dâu, còn giấu giấu diếm diếm, sợ người ngoài mơ ước, nhưng té ra Quan Triều Viễn người ta sớm đã có ý trung nhân! Nhìn xem, còn không thèm thông báo, liền mang người ta đến tham dự tiệc mừng thọ của ông nội, đúng là vả bôm bốp vào mặt hai cô chú luôn ít”

Lệ Trí Thần quay qua nhìn Ninh Lan Kiều đứng bên cạnh.

Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên, tuy vẫn cố duy trì dáng vẻ ôn hoà đoan trang, nhưng độ cong khoé miệng sắp không giữ nổi nữa Bạch Ninh Hương tức đến bệch cả mặt, cười lạnh: “Ôi Minh Hi ơi, ai bảo cháu cứ dất tay thì là ý trung nhân thế? Mấy năm nay cháu nhiều bạn gái thế, sao mà vẫn chưa thấy lấy ai về là thế nào?”

Bạch Ninh Hương sắp tức chết rồi, tài xế tối qua bà sai đi đón Quan Triều Viễn, xong kết quả gì đây?

Quan Triều Viễn đuổi cố Ninh Lan Kiều xuống xe, chở người phụ nữ khác đi khách sạn, đến cả cửa nhà cũng không chưa được bước chân vào.

Lệ Minh Hi cười lưu manh; “Cô ba, cháu nói cô cần gì phải thế. Nếu Quan Triều Viễn đã có người mình thích, thì cô cứ biết thời biết thế, gật đầu cho nó, xong lại nhường Ninh Lan Kiều cho cháu, có phải cả nhà đều vui không nà.

Lệ Trí Thần nãy giờ vẫn không nói gì nghe thế bỗng trầm mặt: “Nói đủ chưa?”

Trong ba anh em nhà họ Quan thì Lệ Trí Thần là người có năng lực nhất, cữing là kẻ có thủ đoạn vô cùng tàn nhân Người nhà họ Quan, hầu như ai cũng sợ ông ta bảy tám phần Ông ta vừa nói, Lệ Minh Hi liền ngượng ngùng ngậm mồm lại, anh ta sờ cẩm, con mắt cứ lởn vởn trên người Ninh Lan Kiều Này không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là hai con xe Maserati cơ!

Anh ta nhất định phải tán đổ được người phụ nữ này!

Còn bên này, Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam đến, chủ động chào hỏi ông nội “Ông nội, cháu về rồi: Quan Triều Viễn thúi mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm phản ứng lại anh.

Quan Triều Viễn kéo Tô Lam lên, hai tay vịn vai cô: “Tô Lam, gọi ông nội Tô Lam bị dọa sợ hết hồn!
Chương 3059

Cái người này, sao lại như thế! Thái độ này của anh là tới gây chuyện còn gì nữa!

không phải là nên bình ổn lại bầu không khí hay sao?

Đúng như dự đoán, Tô Lam còn chưa kịp mở miệng, Bạch Ninh Hương bên kia đã nổ đùng đùng.

Nụ cười trên mặt bà cứng đờ đến khó coi: “Triều Viễn, con nói cái gì?”

Tô Lam không biết làm sao muốn che mặt, muốn lâm trận chạy trốn.

Quan Triều Viễn này, bình thường làm việc chững chạc, còn hết sức chu đáo vụ đại cuộc, rốt cuộc hôm nay đang xảy ra chuyện gì.

Anh không chào hỏi cha mẹ, nhất định sẽ không được ưa đâu nha!

“Di, dì nghe con giải thích…”

Tô Lam vừa mở miệng, Bạch Ninh Hương liền cắt ngang “Cô im miệng cho tôi! Cô là cái thứ chó mèo gì, ai dì cô?”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam nhất thời trắng nhợt, cô không ngờ rằng mẹ Quan Triều Viễn lại ác liệt đến thế.

Bạch Ninh Hương đi mấy bước đến trước mặt Quan Triều Viễn, hung hăng trừng mất nhìn anh, đè.

giọng đến mức thấp nhất: “Triều Viễn, chuyện lúc trước mẹ có thẻ không so đo với con nữa, nhưng hôm nay con nhất định phải nói rõ ràng với ông nôi, con chỉ vui đùa một chút với người phụ nữ này thôi, Ninh Lan Kiều mới là người con chân chính muốn cưới hỏi làm vợ”

Quan Triều Viễn nhìn Bạch Ninh Hương hỏi “Mẹ, thật sự con phải nói?”

Bạch Ninh Hương trợn trừng mắt nhìn anh, giọng nói tràn đầy uy hị “Mẹ muốn con nói ngay lập tức!

“Vâng”

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về phí ông cụ Quan “Ông nội, hôm nay con có hai chuyện muốn nói”

Ông cụ nghe thấy thế, cười lạnh.

“Được, tôi muốn xem xem anh muốn nói chuyện gì”

Quan Triều Viễn lạnh nhạt ngấng đầu nhìn ông: “Đây là quà chúc thọ Tô Lam tặng ông”

Nói xong, anh liền đưa hộp gấm màu đỏ lê trong tay đến trước mặt ông cụ Quan.

Nhưng ai mà ngờ ông cụ Quan chỉ nhìn qua Tô Lam một tí, lại không có ý đưa tay nhận.”

“Cô đây một không phải cháu tôi, hai không phải cháu dâu tôi, tôi dựa vào cái gì mà dám nhận quà của cô ta.”

“Đây chính là chuyện thứ hai, hôm nay cháu tới để thông báo với mọi người, cháu đã kết hôn, hôn lễ sẽ tổ chức vào đầu tháng tám tới đây”

“Bộp!”

Quan Triều Viễn vừa dứt lời, không khí hiện trường muốn nổ tung luôn.

Bạch Ninh Hương cáu đến toàn thân phát run: “Quan Triều Viễn, mày điên rồi có phải không?”

Quan Triều Viễn nhìn mẹ mình “Con không điên”

Ánh mắt Bạch Ninh Hương như dao bổ về phía Tô Lam, bộ dáng như hận không thể xé cô ra “Mày không điên? không điên thì sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế

“Mầy không thể tuỳ tuỳ tiện tiện lấy đàn bà không rõ lai lịch được, tao không đồng ý, †ao nhất định không đồng ý!”

Bốn chữ không rõ lai lịch, đánh Tô Lam đau nhói, cô ẩn nhãn lâu như thế, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Chương 3060
Tô Lam ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ninh Hương: “Dì là bà Quan, đúng không?”
Bạch Ninh Hương trợn mắt nhìn cô, giọng ngang ngược, tỏ rõ khinh thường: “không sai, chính là tao đấy”
Tô Lam nói từng câu từng chữ, cực kỳ đúng mực: “Cháu là Tô Lam, nhà ở khu Bình An thành phố Ninh Giang, hiện đang học hệ tiến sĩ ở đại học y Lan Ly”
Nói xong lời này, còn cực kỳ thản nhiên lấy thẻ căn cước từ trong túi xách: “Đây là thẻ căn cước của cháu, cháu là công dân nước Bạch Lạc. Còn có, cháu với anh Quan đây, là hai người yêu nhau thật lòng, quan hệ của chúng chúa không phải là loại tuỳ tuỳ tiện tiện như trong lời dì nói, cháu cũng không phải người phụ nữ không rõ lai lịch.”
‘Vốn ông cụ Quan còn định quan sơn hổ đấu, dù sao thì ông cũng biết, Bạch Ninh Hương cũng không phải người dễ bị đánh thua.
Nhưng ai ngờ, con bé mà Quan Triều Viễn mang về sau khi bị chê cười, không nhưng không có khóc lóc sướt mướt, mà còn nghiêm trang lấy thẻ căn cước của mình ra.
Bộ dáng kia, không biết là ngu thật hay là giả ngu Bạch Ninh Hương bị cô đáp trả lại như thế, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Nhưng bà còn chưa kịp phản bác, Lê Duyệt Tư đứng một bên đột nhiên đi đến: “Dì Bạch, cháu nghĩ dì hiểu nhầm rồi”
Bạch Ninh Hương hơi sửng sốt, chắc không ngờ răng Lê Duyệt Tư lại ra mặt nói chuyện hộ con bé quê mùa kia “Tô Lam đúng thực là học hệ tiến sĩ ở đại học y Lan Ly, hơn nữa còn là một tấm gương ưu tú”
Lê Duyệt Tư nói đến đây, đến cả Tô Lam cũng không nhịn được nhíu mày.
Lê Duyệt Tư này là uống nhầm thuốc à?
Nếu không sao lại nói giúp cô trong tình huống nguy cấp như thế này.
“Theo cháu biết, cô ấy quen Quan Triều Viễn, cũng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện”
Lê Duyệt Tư nói đến đây, ý vị sâu xa nhìn Quan Triều Viễn.
Trong mắt, hình như còn mang khoái cảm trả thù, “Ban đầu, chị và cha cô ấy định đem cô ấy bán cho một lão già, để cứu vớt công ty nhà họ Tô đang cận kề phá sản có thể vực dậy”
“Chắc là do cơ duyên xảo hợp, bọn họ đưa đến nhầm phòng, đưa cô ấy lên giường Quan Triều Viễn”
“Từ đó về sau, Quan Triều Viễn rất chiếu cố cô, không những giúp cô rửa sạch ô danh ở bệnh viện không bị hiềm nghỉ dùng quy tắc ngầm lên chức, mỗi tháng cho cô một khoản tiền để cô ấy đi chữa bệnh cho người anh ốm yếu.
“Những cô gái giống cô ấy, mặc kệ bản thân, dâng hiến tất cả cho gia đình, đã là rất ít. D à, dì đừng thành kiến với cô ấy nhé”
Lê Duyệt Tư vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đại biến.
Mặt nối là cô ấy đang khen Tô Lam vô tư cống hiến, nhưng từng chữ từng chữ bên trong, toàn bộ đều là khinh bỉ không giấu nổi Cha cô khốn nạn như thế, sao có thể dạy dỗ ra được đứa con nào tử tế cơ?
Có lời nói là, trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua.
Nếu như cô đi lên bằng thực lực, thì tại sao trong bệnh viện lại truyền ra là câu dẫn bệnh nhân, quy tắc ngầm lên chức?
Hơn nữa, mọi người đều nhạy bén bắt được 1 in tức.
Đó là, mỗi tháng Tô Lam cầm một khoản tiền lớn của Quan Triều Viễn.
Đây chính là quan hệ bao dưỡng chứ còn gì nữa!
Bạch Ninh Hương nghe nói xong, càng cáu đến toàn thân phát run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK