Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2842
Tô Lam và Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng lên “Cái đó, A Thâm này! Chúng ta lần này sẽ không ở lâu nữa, cháu dạy lên lớp đi nha, không làm phiền cháu nữa”
Mẹ Lâm bước ra với nụ cười tươi như hoa cúc.
Lục Mặc Thâm lúc này vẫn mang vẻ mặt ôn nhu: “Vậy cô đi thong thả ạ.”
Mẹ Lâm hài lòng gật đầu: “Ừ! Được rồi”
Nhưng họ chỉ bước được hai bước lại quay đầu: “Đúng rồi, A Thâm, sau này Thúy Vân ở trường mong cháu quan tâm nhiều hơn. Nếu nó không đạt điểm cao hoặc mắc lỗi, cháu ngàn vạn lần đừng khách khí! Nên chỉnh đốn thế nào thì chỉnh đốn, đánh đòn cũng được!”
“Mẹ!…
Lâm Thúy Vân lập tức chết lặng.
Đây có thực sự là mẹ ruột không?
Lục Mặc Thâm cười không để lộ dấu vết, ánh mắt liếc qua Lâm Thúy Vân có ý khác: “Cháu sẽ làm vậy ạ.”
“Được, tốt tốt!”
Mẹ Lâm mỉm cười xoay người, kéo Lâm Thúy Vân đi về.
Tô Lam cũng quay đầu chào Lục Mặc Thâm, chuẩn bị rời đi.
Có điều, lúc này Lục Mặc Thâm ngăn cô lại: “Tô Lam”
Tô Lam dừng lại quay đầu nhìn anh 1a: “Giáo sư Lục, còn chuyện gì không?”
Lục Mặc Thâm ưu nhã dựa vào cửa, hếch căm hướng bên trong phòng làm việc nói: “Có rảnh không nói chuyện một lúc?”
Tô Lam tròn mắt ngạc nhiên, cô do dự một lúc: “Vậy để tôi sẽ gửi tin nhắn cho Thúy Vân nhắn một tiếng”
Lục Mặc Thâm quay người trở lại văn phòng.
Tô Lam gửi xong tin nhắn cũng đi vào theo.
Lục Mặc Thâm đang đứng bên cửa sổ.
Từ góc độ của anh ta nhìn ra bên ngoài, là một sân bóng đá.
Có rất nhiều học sinh đang chơi bóng ở đó.
Đầu óc Tô Lam quay cuồng mấy vòng, nhưng không nghĩ ra được chính mình sẽ nói cái gì, liền hỏi thẳng: “Giáo sư Lục, thầy tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, bình tĩnh xoay người đi tới bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho Tô Lam: “Xem cái này đi.”
Tô Lam tò mò cầm nó lên.
Bên trong túi hồ sơ là một vài bức ảnh.
Cô lấy ra xem thử, phát hiện tất cả ảnh đều chụp cùng một chiếc vòng ngọc, chỉ là thay đổi một góc độ khác.
Chiếc vòng ngọc này có màu đỏ sãm, trông trong như pha lê, rất lộng lẫy.
Một trong số chúng có một bức được chụp dưới ánh sáng mạnh, và dường như có thể tìm thấy những mảnh lụa bên trong.
“Giáo sư Lục, chiếc vòng ngọc này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Lục Mặc Thâm co giật khóe miệng: “Chiếc vòng ngọc huyết này là vật yêu thích nhất của bà cụ Quan khi còn sống, và nó cũng là vật chứng minh tình yêu giữa bà cụ và ông lão. Sau đó, bà cụ đã mất trong một vụ tai nạn, đến gần lúc lâm chung bà cụ vẫn lẩm bẩm về chiếc vòng này”
Trái tim Tô Lam loạn nhịp: “Tại sao giáo sư Lục lại nói với tôi điều này?”
“Nếu cô muốn trở thành con dâu được nhà anh Quan công nhận, ý kiến của cha mẹ Quan Triều Viễn không quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất là ông cụ Quan.”
Tô Lam rất thông minh, khi Lục Mặc Thâm nói điều này, cô ấy đã hoàn toàn hiểu.
Chương 2843

Tô Lam cúi đầu đặt tấm ảnh lên bàn, giọng điệu có phần không hiểu: “Nhà anh Quan không có cách nào tìm được chiếc vòng này trước khi bà cụ mất, anh nhĩa dựa vào cái gì mà tôi có thể tìm thấy?”

“Với thực lực của bản thân cô, đương nhiên không tìm được manh mối về chiếc vòng này, nhưng nếu tôi có nó thì sao?”

Lục Mặc Thâm khoanh tay trước ngực, khi nói những lời này vẫn rất tự tin.

Tô Lam nhìn anh ta chằm chảm, cố gắng tìm câu trả lời trong mắt anh ta, nhưng ánh mắt của Lục Mặc Thâm lại rất bình tĩnh.

Tô Lam cau mày, bối rối.

“Giáo sư Lục, dựa theo giao tình của anh với nhà anh Quan, nếu có manh mối này, anh nên trực tiếp nói cho Quan Triều Viễn, đúng không?

Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?”

Tô Lam không hiểu ý định của anh ta, nhưng luôn lờ mờ cảm thấy rằng Lục Mặc Thâm đang tính toán khác.

Lục Mặc Thâm là người thế nào chứ?

Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta có thể nhìn thấu sự nghỉ ngờ trong mắt Tô Lam: Khóe miệng anh ta hơi nhếch thành một đường cong: “Đừng lo lắng, tôi không có ác ý.

Tôi chỉ muốn sau khi sự việc kết thúc, xin một ân tình từ Quan Triều Viễn.”

Tô Lam không nói chuyện.

Tuy rằng cô rất muốn được người nhà anh Quan công nhận, nhưng cô không muốn chỉ vì mình mà Quan Triều Viễn phải thiếu ân tình của Lục Mặc Thâm: “Cám ơn ý tốt của giáo sư Lục, tôi cảm thấy, so với chiếc vòng tay trên ảnh chụp này, ông cụ Quan hẳn sẽ đánh giá cao.

lòng chân thành hơn. Nếu chỉ vì muốn làm cho ông cụ vui mà tôi để Cậu Quan phải thiếu ân tình của anh, như thế nhất định sẽ phản tác dụng. Có điều tôi vẫn phải cám ơn anh”

Nói xong câu này, Tô Lam thẳng lưng, xoay người đi ra ngoài Tuy rằng cô là một vị tiểu thư nghèo túng, nhưng nếu muốn thứ gì, cô sẽ tự kiếm nó bằng đôi tay của mình.

Nhìn bóng lưng dần đi xa của Tô Lam, khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên, móc điện thoại di động ra: “Cậu Quan, lân đánh cược này, tôi thua ri Lúc đó, trong văn phòng của tập đoàn Lệ Thiên.

Quan Triều Viễn lười biếng dựa vào mép bàn làm việc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Khóe miệng anh nhếch lên thành một độ cong tràn ngập vui sướng: “Tôi đã nói rồi mà, em ấy là người phụ nữ mà tôi đã chọn”

“Tóm lại, anh muốn tôi làm cái gì?”

“Tôi muốn anh dùng dùng mạng lưới của mình ở Lạc Sam, Khuê Cốc, điều tra rõ xem trước đây Tô Duy Nam đã từng có qua lại với ai “Tô Duy Nam? Chính là cái vị thiên tài đầu tư mà anh đã từng nhắc tới đó hả?”

“Anh ấy là anh trai của Tô Lam, trước đây anh cũng là dân giao dịch chứng khoán ở phố Kim An, hẳn là đã từng nghe qua tên của anh ấy”

Lục Mặc Thâm nhếch môi, nghĩ tới gương mặt kiêu ngạo, vừa nhã nhặn nhưng cũng không kém phần vô lại kia “Đâu chỉ có từng nghe qua, lúc trước ở phố Kim An, sự tồn tại của người kia được ví như thần thoại, chỉ cần là người trong giới chứng khoán, không có ai là không quen biết anh ấy”

“Cho anh thời gian là ba ngày”

“Sao anh lại muốn điều tra anh ấy? Tôi nhớ hình như anh ấy đã gặp sự cố khoảng mấy năm trước rồi mà”

“Tôi chỉ cần biết về những người có liên hệ với anh ấy, những chuyện khác anh đừng xen vào.”

Nói xong câu này, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại.

Lục Mặc Thâm nghĩ nghĩ, lập tức gọi một cuộc điện thoại.


Chương 2844

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lục Mặc Thâm, cả người Tô Lam đều toát ra vẻ phiền muộn Đừng nói đến việc đi gặp người nhà của Quan Triều Viễn, hiện tại cả thế giới đều biết ông cụ Quan sắp mừng thọ bảy mươi, ấy vậy mà Quan Triều Viễn lại chẳng bưồn nói cho mình trước một tiếng.

Cô còn phải làm bộ như mình không biết, không quan tâm gì cả.

Tô Lam vừa mới đến trường học, điện thoại trong túi đã vang lên.

Cô móc điện thoại ra nhìn, người gọi đến là Quan Triều Viễn.

“Alô?”

“Tan học rồi à?”

“Ừm, em vừa mới tan học”

“Buổi tối anh phải tham gia một buổi tiệc, trở về tương đối trễ, em về nhà ăn cơm cho đàng hoàng đấy”

Giọng của Quan Triều Viễn khàn khàn và trầm thấp, rất êm tai.

Đặc biệt là khi anh dùng chất giọng mê người đó khuyên mình phải ăn cơm đầy đủ, Tô Lam theo bản năng cười cười: “Ừm, em biết rồi”

“Lục Anh Khoa đang chờ sẵn ở cổng trường, em muốn đi đâu cứ để anh ấy đưa em đi”

“Biết rồi mà anh Quan! Anh có thấy hôm này mình hơi dài dòng không vậy? Có gì đó sai sai à nha, có phải anh lỡ làm chuyện gì trái với lương tâm không hả?”

“Anh Quan chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, cho nên bà Quan có thể yên tâm”

Trong giọng nói của Quan Triều Viễn xen lẫn ý cười nhẹ nhè, cực kỳ dễ nghe.

Tô Lam tin tưởng anh, nhưng ở trong lòng vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.

Bởi vì cô vẫn không biết, người phụ nữ xuất hiện ở phòng VIP kia ai.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam dùng sức lắc lắc đầu: “Thôi, đừng suy nghĩ mấy thứ này nữa”

Ra khỏi trường học, Lục Anh Khoa chở Tô Lam thẳng về nhà Tô Lam ngồi ở bên ban công, mở laptop để trước mặt, trong đó đang chiếu bản phim thô chưa chỉnh sửa của bộ phim “Đại Mộng Vô Song”

Cô chống cäm, xem một cách vô cùng nghiêm túc.

Không thể không nói, ở phương diện lựa chọn kịch bản, Phương Trí Thành rất chịu bỏ công sức sàng lọc Lời thoại trong “Đại Mộng Vô Song” đều rất kinh điển, từ trang phục, đạo cụ cho đến thiết kế cảnh trí đều cực kỳ cẩn thận và khắt khe.

Chờ đến đến giai đoạn sau thêm nhạc nền vào, hiệu quả nhất định sẽ càng tốt.

Tô Lam đang xem say sưa, đột nhiên điện thoại cô vang lên.

Cô duỗi tay cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên màn hình, không muốn bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào: “Alô”

Phương Trí Thành nghe được lời thoại truyền đến từ đầu dây bên kia: “Bà tổ nhỏ ơi, chăm chỉ vậy luôn đó hả! Vẫn còn đang xem bản phim thô chưa chỉnh sửa à?”

“Sao đấy? Nể tình tôi chăm chỉ như vậy, có phải đạo diễn Phương nên suy xét tăng thêm chút tiền thưởng cho tôi không?”

Ở đầu dây bên kia, Phương Trí Thành nhếch miệng cười: “Tối hôm nay có một bữa tiệc, nhà làm phim, đạo diễn, và cả nhà đầu tư đều có mặt, cho nên bắt buộc phải dẫn theo bạn nhảy nữ, cô có thể giúp tôi không?”

Tô Lam không để ý đến anh ấy: “Đạo diễn Phương mà còn thiếu bạn nhảy nữ à?”

“Chậc!”

Phương Trí Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nói cái gì đó! Bên tôi muốn tìm thì chắc chắn là có! Nhưng lúc này, “Đại Mộng Vô Song” đã làm tôi đứng ra chịu mũi sào rồi cô không nhớ sao? Tôi không muốn làm các.

minh tinh nữ hiểu lầm. Cho nên, tôi chỉ có thể tìm cô còn gì! Mọi người đều biết cô là người của ông chủ, sẽ không hiểu lầm”

Tô Lam cau mày, có chút do dự.
Chương 2845

Làm bạn nhảy nữ của người khác, chuyện này nếu bị Quan Triều Viễn biết, liệu anh ấy có giận hay không?

Dù sao lần trước mình chỉ đi ăn một bữa cơm với Khúc Thương Ly, anh ấy đã tức giận đến mức đẩy mình vào bãi đỗ xe, thiếu chút nữa đã này nọ mình ngay tại chỗ.

“Tô Lam, cô có thể yên tâm! Tôi đã theo.

thủ tục bình thường của công ty, gửi báo cáo lên Thấy Phương Trí Thành làm xong thủ tục, Tô Lam cũng ngại từ chối nữa: “Vậy được rồi, chút nhớ gửi tôi thời gian và địa điểm đó.”

“Đã biết, cảm ơn bà chủ!”

“Biến đi!”

Buổi chiều khoảng sáu giờ rưỡi, Tô Lam trang điểm nhẹ, cô xõa tóc ra, thay một bộ váy dạ hội đơn giản phóng khoáng, sau đó nhờ Lục Anh Khoa đưa mình tới điểm hẹn Khách sạn Arlan.

Tô Lam cầm túi xách, đứng ở cửa phòng tiệc nhìn xung quanh.

Nghe âm thanh vọng ra từ bên trong, có vẻ như buổi tiệc đã bắt đầu rồi.

Nhưng sao cái tên Phương Trí Thành kia còn chưa tới?

“Cái tên này, chẳng đáng tin cậy chút nào cải”

Tô Lam lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Phương Trí Thành.

Nhưng cô còn chưa kịp nhấn nút gọi, phía sau đã truyền đến một giọng nói đây kinh ngạc: “Cô Tô đấy à?”

Tô Lam quay đầu lại, phát hiện người đứng ở phía sau mình không ngờ lại là Khúc Thương Ly.

Anh ấy mặc một bộ tây trang đen thuần, thần thái phấn chấn.

Cả người đều tản ra một loại khí chất của người đàn ông trưởng thành.

Tô Lam cảm thấy trước mắt sáng ngời: “Anh Khúc, sao anh lại ở đây?”

Khúc Thương Ly nhìn lướt qua di động của cô, giống như đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Là Phương Trí Thành gọi cô đến đây à?”

Tô Lam sửng sốt một chút: “Đúng vậy, nhưng anh ấy còn chưa đến nữa”

“Đừng chờ nữa, anh ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo là cấp trên muốn mở họp, có thể là có liên quan đến chuyện Mộ Mẫn Loan té xuống nước bị thương.”

Khúc Thương Ly một tay cắm vào túi quần, thản nhiên nhìn cô: “Cho nên, bạn nhảy nam hôm nay của cô… Là tôi.”

“Cái gì?”

Tô Lam lập tức trợn tròn hai mắt, Phương Trí Thành có phải cố ý chơi cô hay không vậy?

Nhưng mà bây giờ thì…

Người ta đã đứng trước mình luôn rồi, nếu mà bây giờ còn từ chối vậy chẳng.

phải là thiếu lễ phép quá hay sao?

Ngay khi trên mặt Tô Lam lộ ra vẻ buồn bực, Khúc Thương Ly chợt quay đầu nhìn cô một cái: “Tôi có thể gọi cô là Tô Lam không?”

Tô Lam vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được.”

“Vậy sau này cô cũng gọi thẳng tên của tôi đi”

“Được thôi.”

Tính ra thì, đây cũng xem như là một buổi tụ hội loại nhỏ của giới biểu diễn nghệ thuật.

Tô Lam im lặng đi theo phía sau Khúc Thương Ly, ánh mắt lại ung dung quét về phía sàn nhảy.

Không ngờ nhìn một cái, lại phát hiện vài vị nữ diễn viên mới vào nghề và những chàng trai trẻ mới nổi đang ‘hot’ hiện nay.

Nhìn ngoài đời, bọn họ còn đẹp hơn trên TV nữa kìal Tô Lam không nhịn được, lại ngắm thêm vài cái.
Chương 2846

Ánh mắt Khúc Thương Ly thản nhiên đảo.

qua người cô: vị trí của Tô Lam trong đoàn phim là bác sĩ của đội, cũng xem như là một nửa trợ lý của Phương Trí Thành, tính cách cẩn thận, ánh mắt độc đáo, là một người rất chăm chỉ.

“Có phải cô cảm thấy, ngoài đời bọn họ còn đẹp hơn trên TV hay không?”

Khúc Thương Ly tìm một góc tương đối yên tĩnh, ngồi xuống hỏi.

Tô Lam nhận lấy ly rượu vang đỏ trong tay anh ấy, gật đầu.

“Lên sóng thế nào cũng mập hơn ba phần, cho nên nếu muốn duy trì hình tượng tốt đẹp, bọn họ phải nỗ lực cũng như trả giá nhiều hơn so với người bình thường”

Tô Lam chăm chú lắng nghe.

Cô chống cäm, nghiêng đầu nhìn Khúc Thương Ly: “Anh Khúc, thật ra có một chuyện tôi vẫn không rõ lắm”

“Nói đi”

“Tôi đang suy nghĩ, những năm qua, nhất định anh cũng gặp được không ít kịch bản tốt, nhưng vì sao anh lại không nhận bất kỳ một kịch bản nào hết vậy?”

Khúc Thương Ly đong đưa chiếc cốc.

chân dài trong tay: “Không sai, đương nhiên là có không ít kịch bản tốt. Nhưng tôi càng đánh giá cao việc nhân vật đó có hợp với mình hay không, tôi muốn chắc chắn rằng mình có thể diễn xuất thành công nhân vật đó. Nếu một bước này, ngay cả tôi còn làm không xong, vậy sao tôi có thể khiến người xem vừa lòng cho được?”

Tô Lam nhịn không được bật cười “Thật không ngờ ảnh đế Khúc lại thẳng thắn như vậy, nếu gặp người khác hỏi anh về nguyên nhân anh từ chối kịch bản của họ, anh trả lời là anh sợ mình diễn không tốt, vậy bọn họ nhất định sẽ tưởng chính mình nghe lầm mất!”

“Mỗi người có một điểm mạnh riêng, tôi cũng là như thế”

Tô Lam đột nhiên cảm thấy, nói chuyện phiếm với người anh trai trưởng thành chững chạc trước mặt này cũng khá là thú vị.

Vì thế, hai người lại bắt đầu nói chuyện từ trời nam đến đất bắc.

Tô Lam phát hiện, Khúc Thương Ly không chỉ có giá trị nhan sắc khiến người đối diện có ấn tượng sâu sắc về sự chín chắn, mà kiến thức của anh ấy cũng cực kỳ phong phú, trong quá trình nói chuyện phiếm, anh ấy đã bày ra được mị lực nhân cách độc đáo của mình, Tô Lam cảm thấy, có lẽ anh ấy sẽ hợp với những câu miêu tả như kiến thức uyên bác hay nhìn xa trông rộng Tuy trong giới nghệ sĩ, Khúc Thương Ly có thói quen một mình một người, nhưng bởi vì có thân phận là ảnh đế, cho nên vẫn sẽ có rất nhiều hậu bối lại kính rượu, chủ động chào hỏi với anh ấy.

Phó Bằng chính là một trong số đó.

€ó điều anh ta là đối thủ một mất một còn của Phương Trí Thành, cái cúp “Đạo Diễn Ưu Tú’ khi trước, được chọn để trao cho một trong hai người bọn họ.

Kết quả cuối cùng, anh ta lại thua Phương Trí Thành, chỉ có thể đi về tay không.

Anh ta vốn định làm khó dễ Phương Trí Thành vào đêm nay, ai biết tên kia lại chạy trốn, còn mời ảnh đế Khúc đi thế vị trí của mình.

“Xin chào, anh Khúc, đã lâu không gặp nhỉ!”

Phó Bãng đi tới, anh ta nhìn lướt qua Tô Lam, trong mắt mang theo vẻ mờ ám: “Ô kìa, đây là lần đầu tiên tôi thấy ảnh đế dắt theo bạn nhảy nữ đó nha! Quả nhiên vừa trẻ vừa xinh đẹp, cô vẫn còn là sinh viên nhỉ! Nè, cô gái! Lớp cô còn ai cũng là kiểu như cô không, giới thiệu cho tôi một người đi, được không?”

Lời này của Phó Bằng mới nghe thì thấy bình thường, nhưng bên trong lại có ý ám chỉ Tô Lam là sinh viên được Khúc Thương Ly bao nuôi.

Tô Lam nhịn không được nhíu mày, cô đang muốn đứng lên đáp trả thì đột nhiên ngoài cửa phòng tiệc truyền đến những tiếng xuýt xoa đầy kinh ngạc: “Trời đất ơi! Mọi người mau nhìn kìa, sao ảnh hậu Tống cũng tới thế này?”

“Đúng đó, trước đây cô ấy có bao giờ chịu tham gia loại rượu như thế này đâu.”

“Mọi người nhìn kìa! Bạn nhảy nam bên cạnh cô ấy trẻ quá, lại còn đẹp trai nữa, có khí thế ghê đó!”
Chương 2847

“Thế mà cũng phải nói? Người ta đường đường là tổng giám đốc mới nhậm chức của Lệ Thiên, sao có thể không ngầu cho được!”

Ảnh hậu Tống?

Khúc Thương Ly ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ có khí chất cao quý, cô ấy mặc một chiếc váy dài phết đất màu trắng, đang tao nhã tiến về phía trước.

Cô ấy có gương mặt tinh xảo, cùng đôi môi đỏ rực như lửa cháy.

Cho dù là khí chất hay dáng người, cô ấy đều xứng đáng trở thành tiêu điểm cho toàn buổi tiệc.

Mà phía sau cô, là một người đàn ông vô cùng anh tuấn với thân hình cao lớn.

Ánh mắt Khúc Thương Ly hơi dao động, sau đó nhìn sang chỗ khác.

Phó Bằng nghe được ảnh hậu Tống tới, nào còn có tâm tư làm khó dễ người khác, vội vàng cầm ly rượu xáp lại gần: “Chỉ Manh, không ngờ cô cũng tới tham gia bữa tiệc này!”

Lúc trước Phó Bằng cũng từng hợp tác với vị ảnh hậu Tống này một lần, cho nên giờ mới vội vàng tiến lên chào hỏi như thế này.

Tống Chỉ Manh vô cùng tao nhã bưng một ly champagne, đôi mắt có phần gian xảo chậm rãi đảo qua đám đông, cuối cùng dừng ở trên người Khúc Thương Ly.

Cô ấy âm thầm nhếch mị ra một đường cong ngạo mạn, nhấc chân muốn bước về phía đó.

Phó Bằng sốt ruột tiến tới hai bước, cản đường của cô ấy: “Chỉ Manh, đã lâu không gặp.”

Tống Chỉ Manh bị chặn đường, cô ấy nhíu mày, không vui nói: “Anh này, xin hỏi anh là ai vậy? Chẳng lẽ không có ai dạy anh rãng chắn đường của người khác là việc rất vô lễ à?”

Phó Bãng bị nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt, bưng chén rượu đứng đờ ra tại chỗ.

Tống Chỉ Manh vốn đang vui vẻ đi về phía Khúc Thương Ly, nhưng còn chưa đi được hai bước, cô ấy đã phát hiện bên người anh ấy có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi.

Cô gái không trang điểm đậm, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người.

Mặc dù đang mặc váy dạ hội, cũng không ngăn được nét thanh xuân rạng rỡ của cô.

Mặt mày Tống Chỉ Manh cứng đờ, cô ấy cần môi, xoay người ôm lấy cánh tay của bạn nhảy nam bên cạnh.

Quan Triều Viễn không vui nhíu mày: “Trong quan hệ hợp tác của chúng ta không có mục tiếp xúc chân tay như thế này”

Tống Chỉ Manh nghiến răng: “Giờ mà anh giúp tôi, chuyện của anh tôi sẽ lo tới bến luôn”

Nét mặt Quan Triều Viễn thả lỏng, anh không rút tay về, để mặc cho Tống Chỉ Manh kéo mình đi vào một góc phòng không có gì nổi bật trong bữa tiệc.

Khúc Thương Ly đang nói chuyện với Tô Lam, ánh mắt bất thình lình quét tới bên kia.

Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía Tô Lam: “Có một người bạn của tôi tới, tôi đi chào hỏi người ta một cái”

Tô Lam cười gật đầu: “Anh đi đi”

Khúc Thương Ly đứng lên, không dấu vết dùng thân thể che Tô Lam ra sau người.

Thấy động tác này của anh ấy, sảc mặt Tống Chỉ Manh thay đổi mấy lần, cô ấy bước vội đến trước mặt Khúc Thương Ly: “Ảnh đế Khúc, đã lâu không gặp”

Ánh mắt Khúc Thương Ly đảo qua người Tống Chỉ Manh, sau đó dừng ở trên người của chàng trai bên cạnh cô ấy: “Vị này là…”

Tống Chỉ Manh lạnh mặt, cô ấy ôm cánh tay của Quan Triều Viễn chặt hơn một ít, dùng giọng điệu mập mờ nói: “Là tổng giám đốc của Lệ Thiên —— Quan Triều Viễn”

Cái gì?

Tô Lam đang ngồi trong góc nhìn lén các vị trai xinh gái đẹp, nhưng khi nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.

Quan Triều Viễn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK