Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3544
Cha Lâm cười híp mắt gật đầu: “Bà không nghe lâm đâu, cuối cùng thì con gái của chúng ta cũng hiểu ra rồi! Tôi đã bảo với bà rồi mà, chuyện của hai đứa nhỏ thì cứ để cho chính chúng giải quyết, những người lớn tuổi như chúng ta tuyệt đối đừng xen vào bên trong làm bậy làm bừa, đỡ phải càng giúp càng loạn!”
Mẹ Lâm vừa nghe lời này thì cuối cùng cũng vui rạo rực ngồi xuống: “Tối hôm nay ầm ï nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có một việc làm tôi vừa lòng rồi”
Mẹ Lâm cảm thán hai câu rồi lại đứng phắt dậy: “Ôi chao, không được, tôi phải đi dọn dẹp phòng khách trước đã, lúc nữa con rể tôi còn đến chứ!”
Nói xong lời này thì mẹ Lâm ngâm nga hát rồi đi lên tầng dọn dẹp.
Chiếc Rolls-Royce màu đen của Quan Triều Viễn lao nhanh trong dòng xe cộ, sau khi Tô Lam cúp điện thoại thì vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quan Triều Viễn cũng nhìn cô một cái: “Hóa ra em còn là chuyên gia trong chuyện tình cảm cơ à?”
Trên mặt Tô Lam thoáng qua một nụ cười ngượng ngùng: “Chuyên gia tình cảm gì đâu! Chẳng qua là em yêu đương sớm hơn cậu ấy một chút thôi, thực ra em cũng không biết ý kiến của em có thích hợp hay không nữa”
Ánh mắt của Quan Triều Viễn đột nhiên hơi lóe lên: “Bà Quan thân yêu, anh đang có một vấn đề tình cảm muốn được em tư vấn cho một chút”
“Anh nói xem”
Tô Lam trả lời rất nhanh, thế nhưng trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ.
Quan Triều Viễn có vấn đề về tình cảm ư?
Chuyện này có đến chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến mình rồi!
“Nếu như một người phụ nữ khi gặp khó khăn thì ngay lập tức nghĩ đến một người đàn ông, vậy có phải điều đó có nghĩa là người phụ nữ đó có sự ỷ lại, có cảm tình với người đàn ông kia không?”
Âm thanh của Quan Triều Viễn rất nhẹ, nhưng khi lời nói này rơi vào trong tai Tô Lam thì lại đột nhiên khiến lòng cô trĩu xuống.
Ánh mắt của cô hơi lấp loé, thậm chí lúc này cô còn chẳng có can đảm để nhìn thẳng vào Quan Triều Viễn nữa.
“Có phải anh ấy đã biết cái gì rồi hay không? Lẽ nào anh ấy hỏi mình chuyện này là đang ám chỉ mình và Lục Anh Khoa ư? Không, không thể nào… ?
Dựa theo tính tình của Quan Triều Viễn, nếu như anh thật sự biết chuyện này rồi thì chắc chắn sẽ giận tím mặt chứ không thể nào ngậm bồ hòn làm ngọt như thế này được.
Tô Lam ôm một tia may gượng gạo ho khan hai thích: “Chuyện này… thực ra em cảm thấy chuyện như vậy cũng không thể nói quá chắc chắn được, có lẽ là người kia có chuyện gì khó nói nên lời chăng?”
“Thật không?”
Sau khi Quan Triều Viễn lạnh nhạt trả lời lại một câu thì không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí vốn đã thoải mái hơn nhờ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân thì lúc này lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Lúc này Tô Lam chỉ cảm thấy như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than, nhưng may mà cho đến khi họ đến biệt thự rồi xuống xe trở về phòng thì Quan Triều Viễn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, giống như đây chỉ là một vấn đề mà anh đột nhiên thuận miệng hỏi tới mà thôi.
Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi thì Quan Triều Viễn ôm cô rồi bình tĩnh nói: “Đi ngủ sớm thôi.”
Lúc này Tô Lam vừa chột dạ vừa căng thẳng.
Chương 3545
Cô chỉ có thể để mặc Quan Triều Viễn ôm mình nằm trên giường, cho dù cô rất muốn đi vào vườn hoa lấy đồ nhưng lại không có cách nào đi ra được cả Tô Lam đầy bụng tâm sự nằm trong lồng ngực Quan Triều Viễn lăn qua lộn lại mãi cho đến khuya thì mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi Trong khoảng thời gian này, cũng đã nhiều lần Tô Lam không nhịn được muốn nói thẳng với Quan Triều Viễn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn thì trong lòng cô lại bắt đầu bồn chồn.
Cô có một bụng lời giải thích nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Lam tỉnh lại thì Quan Triều Viễn đã không ở bên cạnh cô nữa rồi.
Cô mơ mơ màng màng rời giường, lúc cô rửa mặt xong xuôi, đi tới phòng khách thì phát hiện hai đứa bé đã đi nhà trẻ rồi, chỉ có một mình Lâm Mộc đang làm việc ở trong phòng bếp.
Lâm Mộc vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tô Lam đi xuống tầng nên vội vã bưng bữa sáng ra: “Sao bà chủ lại thức dậy sớm như vậy, cô không ngủ thêm một lúc nữa à?”
‘Sớm ự?
Tô Lam nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện bây giờ cũng mới bảy giờ mà thôi Bình thường thì cho dù trong công ty có chuyện phải giải quyết thì Quan Triều Viễn cũng sẽ đợi đến khoảng tám giờ rưỡi mới ra khỏi nhà, sao ngày hôm nay mới sáng sớm thế này đã không thấy người đâu rồi?
“Bà có biết ông chủ đi đâu không?”
“Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, còn dặn tôi đừng đánh thức cô, cho cô nghỉ ngơi nhiều một chút nữa. Ông chủ bảo hôm nay sẽ về hơi muộn một chút nên cô cứ ở trong nhà làm việc gì mình muốn cũng được”
“Sớm như vậy đã đi ra ngoài… ° Tô Lam vừa nói thầm vừa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm.
Đột nhiên cô cảm thấy trong đầu có một tỉa sáng lóe lên Cô vội vã đứng dậy rồi xoay người đi về phía vườn hoa bên ngoài.
Suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!
Tô Lam nhanh chóng tìm được một cây mẫu đơn trắng, sau đó cô quỳ một chân xuống đất rồi đào bới xung quanh xem có chôn dấu món đồ gì hay không.
Nhưng Tô Lam tìm một lúc lâu mà trong đất bùn phía dưới cây mẫu đơn trằng này lại không có một chút dấu vết bị đào bới ra gì cả.
Đồ vật đó giấu ở đây, chỉ cần chăm chú tìm một lúc thì nhất định có thể tìm được, nhưng Tô Lam đã lật tung cây mẫu đơn trắng này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần rồi mà lại không thấy bất cứ dấu vết nào của khẩu súng bị giấu ở đây cả.
Tô Lam ngay lập tức ngẩn cả người ra, cô suy nghĩ một lúc rồi về phòng lấy ra điện thoại di động của mình.
Cô định gọi điện thoại cho Lục Anh Khoa, nhưng do dự một lúc rồi đổi thành gửi tin nhắn, chỉ có điều tin nhắn này cứ thế mất tăm mất tích, không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào của Lục Anh Khoa cả.
Tô Lam nghĩ, có thể là lúc này Lục Anh Khoa đang làm việc với Quan Triều Viễn nên không tiện trả lời tin nhắn, vậy nên cô đặt điện thoại di động xuống rồi hơi thấp thỏm trở lại phòng khách tiếp tục ăn sáng.
Lúc Tô Lam ăn gần xong bữa sáng thì chuông cửa bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên.
Lâm Mộc vừa mới xin phép Tô Lam, lúc này bà ấy đã ra ngoài mua thức ăn rồi nên trong cả căn biệt thự cũng chỉ còn lại có một mình Tô Lam mà thôi.
Cô đứng dậy đi tới cửa rồi mở cửa ra Xuất hiện ở trước mặt cô là một người đàn ông có vóc dáng cao gây đáng ngưỡng mộ và gương mặt cực kì đẹp trai.
Người đó mặc áo khoác jacket màu đỏ thắm, tóc ngắn màu nâu nhạt xoăn nhẹ tự: nhiên, dáng vẻ có hơi nữ tính.
Chỉ có điều vẻ mặt của người đàn ông này cực kì tối tăm, người đó đang căm ghét nhìn chăm chằm vào Tô Lam.
Chương 3546

Tô Lam chỉ cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, đặc biệt là đôi mắt cáo của người đó, khi tràn ngập tình cảm thì có thể khiến phụ nữ bị quyến rũ dễ như ăn cháo, nhưng khi trong đôi mắt cáo này tràn ngập sự độc ác và bạo lực thì lại khiến cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.

Trong lòng Tô Lam đột nhiên tràn đầy cảm giác không an toàn, cô gần như là theo phản xạ lùi về phía sau một bước.

Nhưng đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lóe lên, cô nghĩ ra rồi!

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô không phải là người lúc trước động tay động chân với cô trong tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên hay sao?

Hình như tên cậu ta là… Quan Hạo Nhân!

Nhưng sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ cậu ta đến tìm Quan Triều Viễn ư?

Tô Lam cũng không có một chút ấn tượng tốt nào đối với người đàn ông này cả, cô hơi nhíu mày lại: “Cậu đến tìm Quan Triều Viễn à? Anh ấy không có ở đây đâu”

Quan Hạo Nhân lạnh lùng nhìn chảm chäm vào cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thậm chí còn mang theo sự khinh bỉ ghét bỏ cực kì rõ ràng: “Tôi không đến tìm anh hai, tôi đến tìm cô”

Quan Hạo Nhân khiến Tô Lam cảm thấy hơi bất an, dù sao ngay trong lần đầu tiên hai người gặp nhau thì người đàn ông này đã táy máy tay chân với cô rồi, cách ăn nói cũng không sạch sẽ gì Bây giờ nhìn thấy cậu ta, Tô Lam nhíu chặt hai hàng chân mày lại, rõ ràng là cô cũng.

không tin câu nói này của cậu ta: “Tìm tôi ư?”

Sau khi Quan Hạo Nhân nhìn thấy phản ứng này của cô thì nụ cười mỉa mai trên mặt cậu ta lại càng rõ ràng hơn: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào người đàn bà của anh em mình đâu, nhận thức tôi vẫn phải có! Chỉ tiếc là có những người lại không hiểu được đạo lý này!”

“Cậu nói như vậy là có ý gì?”

Quan Hạo Nhân không trả lời câu hỏi của cô mà lấy một cái túi giấy kraff từ túi tiền phía Sau ra.

Gương mặt của cậu ta rất lạnh lùng, cả người từ trên xuống dưới đè nén lửa giận khó có thể che lấp được, cậu ta đưa bàn tay đang cầm cái túi ra trước mặt Tô Lam: Tôi không quan tâm tại sao cô lại muốn thứ này, thế nhưng lần này cô đã hại Lục Anh Khoa tt Tô Lam kinh ngạc nhìn cậu †a: “Cậu nói cái gì? Cậu nói. .. Lục Anh Khoa anh ta làm sao vậy?”

Quan Hạo Nhân lạnh lùng nhìn cô: “Tôi cho răng cô là người phụ nữ của Quan Triều Viễn thì phải hiểu rõ người đàn ông của mình nhất mới đúng, thế nhưng lúc này cô lại cứ khăng khăng làm một chuyện cực kì ngu xuẩn. Cô thật sự cho răng anh hai không biết gì hết hay sao? Từ lần đầu tiên cô nhờ Lục.

Anh Khoa giúp đỡ thì anh ta cũng đã rơi xuống bùn rồi. Nếu như cô không phải là người phụ nữ của anh hai thì chắc chản là bây giờ tôi đã cho kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như cô một viên đạn rồi!”

Sau khi Tô Lam nghe cậu ta nói như vậy thì hoàn toàn sợ ngây người, cô thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nữa: “Lục Anh Khoa anh ta. .. nếu anh ta biết Quan Triều Viễn đã phát hiện ra từ lâu rồi thì tại Sao anh ta vẫn còn. . “

Tô Lam còn chưa nói hết cậu đã bị Quan Hạo Nhân thẳng thừng cắt lời: “Tôi cứ nghĩ rằng cô có thể xem như một người phụ nữ thông minh, thế nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, trình độ giả ngu của cô còn tốt hơn! Vì một người phụ nữ mà làm trái lệnh của anh hai, thậm chí lẻn vào skynet sau lưng anh ấy để tìm kiếm manh mối về Tô Duy Nam cho cô, cô thật sự cho là anh ta làm như thế chỉ vì cô là người phụ nữ của ông chủ anh ta thôi sao?”

Ở sâu trong đầu óc cô như có một sợi dây thần kinh đột nhiên đứt đoạn, Tô Lam sợ hãi trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng mà lắc đầu: “Không, Lục Anh Khoa tuyệt đối sẽ không có tình cảm với tôi. . “
Chương 3547
Quan Hạo Nhân lạnh lùng cười một tiếng: “Đúng là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩal”
Sau khi nói xong lời này thì Quan Hạo Nhân xoay người định rời đi, nhưng cậu ta còn chưa đi được mấy bước thì lại đột nhiên ngừng lại: “Nếu như lần này Lục Anh Khoa còn có mạng sống trở về, nếu cô dám đến gần anh ta nửa bước thì không quan tâm cô có phải là người phụ nữ của anh hai hay không, tôi đều sẽ không tha cho cô đâu!”
“Tôi.. “
Tô Lam cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô nhìn Quan Hạo Nhân xoay người muốn đi mà chỉ cảm thấy trong lòng võ cùng hổ thẹn bất an, cô nhanh chóng đuổi theo ngăn lại đường đi của cậu †a: “Bây giờ Lục Anh Khoa thế nào rồi? Cậu có thể nói cho tôi biết hay không?”
Quan Hạo Nhân lạnh lùng cười: “Nói cho cô biết ấy hả?”
“Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ tôi nên tôi sẽ nghĩ cách!”
“Nghĩ cách ư? Cái cách mà cô nói có phải là đi tìm anh hai cầu xin không?”
Tô Lam sửng sốt.
Nếu không thì làm sao bây giờ? Bây giờ ngoài việc cầu xin Quan Triều Viễn ra thì cô chẳng làm được gì nữa cả Đáy mắt Quan Hạo Nhân trồi lên một tia căm ghét: “Đủ rồi đấy! Cô đừng có ở chỗ này tự cho mình là thông minh nữa! Người đàn ông của cô tính tình thế nào mà cô còn không biết hay sao? Tôi cho cô biết, cô vĩnh viễn đừng mở miệng nói chuyện của Lục Anh Khoa với anh ấy thì có lẽ Lục Anh Khoa còn có thể giữ được mạng sống, nếu như cô đi cầu xin thì anh ta chết chắc rồi! Vậy nên tôi cầu xin cô cách anh †a xa một chút! Tôi thay mặt anh ta cám ơn cô!”
Mãi đến tận khi bóng người của Quan Hạo Nhân hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì cô mới dần dân hoàn hồn lại: “Lục Anh Khoa… sao lại có thể cơ chứ?”
Sao Lục Anh Khoa có thể thích cô cơ chứ?
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn ở bên cạnh Quan Triều Viễn, cho dù là trong mắt hay trong lòng thì từ xưa đến nay cô vẫn chỉ có một mình Quan Triều Viễn.
Cho dù cô có mang đến không ít phiên phức cho Quan Triều Viễn, thậm chí còn gây ra rất nhiều rắc rối cho anh, thế nhưng chắc chản.
là cô chưa từng thể hiện một chút tình cảm nào đối với người đàn ông khác cả.
Sao Lục Anh Khoa lại thích cô được cô chứ?
Lần này, cô thật sự không nhận ra được một chút nào cả Nàng cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, cô nhìn túi giấy kraff trong tay mà chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Làm sao bây giờ?
Vì thứ này mà cô không chỉ hại Lục Anh Khoa mà còn làm tổn thương tình cảm của Quan Triều Viễn nữa.
“Tô Lam, cái đồ ngu ngốc này!”
Cô đau khổ che mặt ngồi xổm trên mặt đất.
Từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô sẽ ngu xuẩn đến nước này!
Làm sao bây giờ? Cô đã hại Lục Anh Khoa, thậm chí cô còn không biết phải đối mặt với Quan Triều Viễn như thế nào nữa.
“Bà chủ, cô làm sao vậy? Có phải có nơi nào không thoải mái không?”
Lâm Mộc đi mua thức ăn trở về, bà ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Lam ngồi xổm trên mặt đất nên sợ đến thay đổi cả sắc mặt.
Lúc này Tô Lam rất khó chịu, nhưng có muốn khóc cũng không khóc ra được: “Tôi thấy hơi buồn nôn”
Chương 3548
Lâm Mộc đoán là các phản ứng nôn nghén của cô lại tới nữa rồi: “Đây đây, để tôi dìu cô đi lên tầng, cô nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, ngày hôm nay tôi sẽ nấu vài món khiến cô ăn ngon miệng hơn.”
“Vâng”
Tô Lam ngơ ngác đi lên tầng, từ đầu tới đuôi trong lòng cô vẫn ôm cái túi giấy kraff kia.
Mãi đến tận khi Lâm Mộc đóng cửa phòng lại thì cô mới chậm rãi ngồi dậy.
Cô mở túi ra, bên trong là trang bị vũ khí loại nhỏ Vì nguyên liệu tạo nên thứ này cực kì đặc biệt nên khi đi qua cửa an ninh cũng sẽ không bị phát hiện ra.
Thứ này không mua được trên thị trường mà nhất định phải mua bên trong chợ đen.
Lục Anh Khoa đi chợ đen mua vũ khí thì sao Quan Triều Viễn có thể không biết được?
Tô Lam nghĩ đến đây thì hận không thể cho mình hai cái tát!
Cô thực sự là quá ngu ngốc, thà rằng cô đi tìm Thẩm Tư Huy, Tân Tấn Tài. .. thế nhưng cô lại cứ khăng khăng đi tìm người không nên tìm nhất.
Nếu như lúc ấy cô biết tình cảm của Lục Anh Khoa đối với cô thì có chết cô cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hiện tại cô nên làm gì đây?
Ngay khi Tô Lam đầu óc không tỉnh táo, tay chân luống cuống thì điện thoại di động bên cạnh cô vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng.”
Tiếng chuông lanh lảnh kéo lý trí của cô lại.
Tô Lam vốn không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng chuông điện thoại di động vẫn cứ vang lên không ngừng, không chịu yên tĩnh lại dù chỉ một giây.
Tô Lam phiền muộn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Nhưng khi thấy màn hình nhấp nháy hiển thị một dấy số lạ, ngay lập tức, trái tim cô như bị siết chặt lại.
Đó là bởi vì dãy số này rất giống với số điện thoại mà hồi trước Âu Mỹ Lệ dùng để gọi cho cô.
Tô Lam vội vàng nghe điện thoại: “A lô.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, giọng nói mệt mỏi của Âu Mỹ Lệ truyền tới: “Chị Tô, thứ mà em muốn, chị đã chuẩn bị xong chưa?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lam nghe thế, cảm thấy giọng điệu của Âu Mỹ Lệ có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều. Cô nhìn thoáng qua chiếc túi giấy kraft trên tay, trả lời: “Đã chuẩn bị xong xuôi”
Sau khi nghe được những lời này, tinh thần của Âu Mỹ Lệ mới hồi phục lại đôi chút: “Chút nữa em sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động của chị, có thể phiền chị chạy một chuyến hay không?”
Tô Lam căng thẳng ngồi ngay ngắn lại: “Có thể”
“Cảm ơn chị!”
“Cô Âu, tôi có thể hỏi một chút hay không, không biết tình hình hiện tại của anh trai tôi như thế nào? Cô có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy một câu thôi được không?”
Âu Mỹ Lệ vô cùng khó xử: “Rất xin lỗi, chuyện này e là em không làm được”
“Nhưng mà tôi thực sự rất lo lắng cho anh.
Mỹ Lệ vừa nói dứt lời, „y Âu Mỹ Lệ có thể nhận thấy được cảm xúc hỗn loạn của Tô Lam, do dự một lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Em sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng để có thể gặp anh ấy một lần, sau đó chuyển tin nhắn của chị cho anh ấy. Nhưng mà em không thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ có cơ hội gọi điện thoại cho chị đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK