Chương 3549
“Như vậy là tốt rồi: Sau khi cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tô Lam đã nhận được một tin nhắn, là Âu Mỹ Lệ gửi địa chỉ tới.
Cô cất đồ vào trong ba lô, thay một bộ quần áo khác, sau đó đội mũ lưỡi trai rồi đi ra khỏi cửa.
Tô Lam bắt taxi, khoảng tầm hai mươi phút là đã đến nơi.
Điểm đến là một khu dân cư bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, môi trường xung quanh nhìn qua có vẻ vô cùng quen thuộc.
Tô Lam bước vào trong khu dân cư, cô có thể dễ dàng nhận thấy dòng người đi lại tấp nập xung quanh, vô cùng náo nhiệt.
Tại sao Âu Mỹ Lệ lại chọn một nơi đông người như thế này?
Tô Lam đi theo định vị địa chỉ trong tin nhần, tìm được tòa chung cư cao cấp trong khu dân cư.
Tâng tám, phòng 802.
Sau khi lên đến nơi, Tô Lam bắt đầu gõ cửa. Thế nhưng, cô gõ cửa phòng mấy lần liền mà bên trong không có bất kỳ một phản hồi nào. Tô Lam không chịu từ bỏ, tiếp tục gõ thêm mấy lần nữa, song, vẫn không hề có tiếng đáp lại từ bên trong phòng.
Cô ngẩng đầu kiểm tra lại số phòng, đúng là 802 rồi mà nhỉ.
Rõ ràng Âu Mỹ Lệ đã nói là sẽ có người đợi ở trong để lấy đồ mà, tại sao gọi mãi mà không có ai đáp lại thế?
Tô Lam vừa mới giơ tay lên, định gõ cửa thêm lần nữa, thì đột nhiên, cánh cửa trước mặt mở toang. Ngay sau đó, một bàn tay to lớn thò ra bóp cổ cô, rồi dùng sức kéo mạnh một cái, Tô Lam cứ như vậy bị kéo vào trong phòng.
Rầm!
Cánh cửa sau lưng mạnh mẽ đóng lại, người đàn ông đang đứng trước mặt cô cao gần một mét chín mươi, bên dưới quả đầu rối bời như tổ chim là một khuôn mặt vô cùng điển trai.
Anh ta có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, đáng tiếc giờ phút này ánh mắt ấy lại vô cùng dữ tợn, cả người tràn đầy sát khí: “Con mẹ nói Cô lại là phóng viên của cái tờ báo lá cải nào nữa thế hả? Mấy người có thôi bày trò đi hay không? Có tin là tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể bóp chết cô hay không?”
Thật là đáng sợ quá đi…
Tô Lam bị dọa đến mức mặt mày tái mét, theo bản năng đưa tay lên che bụng Cổ của cô bị anh ta siết chặt, cả người bị ép vào mặt tường.
Người đàn ông trước mặt quá ư là bạo lực, khiến cho cô không dám phản kháng, dù chỉ một chút. Tô Lam sợ nếu chống cự, thì ngay lập tức, cô sẽ bị người gã điên trước mặt bóp chết tươi tại chỗ.
“Tôi… Tôi tới đây để giao đồ… Anh là… Cô Âu… Khụ khụ khụ..”
Tô Lam còn chưa nói hết câu, cổ đã bị ghìm chặt, khiến cô không thể nào thở nổi Gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ bất mãn và hung dữ: “Giao đồ? Thật đúng là vớ vẩn! Tôi đây không có hứng thú với cái loại phụ nữ như cô! Còn nữa, cô kiếm cái cớ rõ thật là rác rưởi, cô có biết không?”
Cái gì?
Tô Lam cảm thấy người đàn ông này đang phát điên thật rồi, nếu không thì tại sao những lời mà anh ta nói, cô đều không hiểu một chữ!
“Anh gì ơi… Khu khụ khu… Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm ở đâu rỉ không phải là phóng viên giải trí, tôi chỉ là tới đây gặp bạn mà thôi, trên người cũng không có bất kỳ thiết bị quay chụp nào. Vả lại, chắc hẳn anh cũng chẳng phải là siêu sao tầm cỡ gì, bãng không thì sao tôi lại không nhận ra anh cơ chứ?”
Nghe thấy những lời vừa rồi của Tô Lam, người đàn ông không khỏi nhíu mày, anh †a nheo nheo mắt, bắt đầu nghiêm túc quan sát, đánh giá người phụ nữ đang ở trước mặt mình Một cô gái với dáng người cao gầy, khuôn mặt chỉ bé bằng bàn tay, vô cùng thuần khiết.
Gương mặt cô gái lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nhưng ánh mắt lại hết sức bình tĩnh và tỉnh táo.
Chương 3550
“Cô không biết tôi là ai ư?”
Người đàn ông lạnh giọng nói, hai mắt đỏ ngầu, xem ra là mới ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức, nom vô cùng cáu kỉnh.
Tô Lam mặt không biểu tình muốn lui về phía sau: “Anh cho rằng anh là đô la Mỹ hay sao? Ai ai cũng phải biết anh chắc?”
“Cô không biết tôi mà lại gõ cửa phòng tôi là sao?”
“Bạn của tôi ở phòng này – 802, tôi tới để giao một thứ cho bạn. Ngược lại, tôi cũng muốn hỏi tại sao anh lại ở đây đấy?”
“802 ư?”
Người đàn ông hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười. Anh ta xoay người dùng một tay mở cửa, sau đó túm lấy cô, kéo ra ngoài: “Nhóc con, phòng của tôi là 806, cô đi nhầm phòng rồi!”
“Cái gì?”
Tô Lam nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện con số cuối cùng ở trên biển phòng quả nhiên là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn kỹ còn thấy cả vết dán ở trên tường. Mà căn phòng ở đối diện treo chình ình một cái biển 802.
Hỏng bét! Cô gõ cửa sai nhà Da đầu Tô Lam tê dại, cô cứng đờ nhìn người đàn ông trước mặt: “Vô cùng xin l anh… Tôi… Tôi không biết… Đây là lần đầu tiên tôi đến đây..”
Người đàn ông buông lỏng tay ra, đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm: “Cô tưởng một câu xin lỗi đơn giản như vậy là xong việc sao? Cô có biết là đêm hôm qua mấy giờ tôi mới được đi ngủ không hả?”
Tô Lam khẽ cần môi, cúi đầu với anh ta: “Hôm nào tôi… Tôi nhất định sẽ tới nhà xin lỗi. Rất xin lỗi anh, hôm nay tôi thật sự đang có việc gấp!”
Sau khi nói xong, Tô Lam sợ hãi đến nỗi suýt tiểu ra quần, cô vội vàng chạy về phía cửa phòng 802 ở đối diện. Cô bối rối gõ cửa, vừa gõ vừa quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang đứng uể oải tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái để quan sát cô.
Tô Lam đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không ngừng niệm chú: Mau ra mở cửa đi, mau ra mở cửa đi!
Cô phải gõ cửa đến lần thứ ba, lúc này cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ nửa gương mặt Tô Lam đã từng gặp qua người này, anh ta chính là thuộc hạ của Tô Duy Nam, hình như tên gọi là Thomas thì phải Vừa nhìn thấy Thomas, Tô Lam giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, cô vội vàng vọt vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng tựa ở khung cửa, ban đầu vốn chỉ định đứng xem trò vui, thế nhưng, khi cánh cửa phòng đối diện mở ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Anh ta lạnh lùng nhìn, sau đó xoay người ở về phòng mình, suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Tín hiệu vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Trời ơi, hoàng tử điện hạ của tôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây đó ư?
Ngài thế mà lại có thể tỉnh ngủ trước mười hai giờ trưa cơ đấy!”
“Còn không phải bởi vì cô tìm cho tôi cái khu chung cư y như là rác rưởi hay sao!”
Người đàn ông bực bội mở miệng.
Maria ở phía đầu dây bên kia điện thoại bày tỏ sự không đồng tình: “Kính thưa hoàng tử điện hạ yêu quý của tôi, tôi đã phải vô cùng vất vả mới có thể tìm được nơi này đấy. Nói theo cách của người dân nước Thiên Hoàng, thì đây chính là phong thủy bảo địa! Ngài đã từng nghe câu “ẩn sĩ nhỏ thì ở trong rừng, ẩn sĩ lớn thì ở thành thị” hay chưa? Nếu như không có căn phòng này, thì làm sao ngài có thể yên tâm ở đây, không sợ bị paparazzi phát hiện đây?
Chương 3551
“Nhưng mà hôm nay đã có một nhóc con không có mắt đến gõ cửa phòng tôi cơ đấy, cô có biết không?”
“Oh my god! Là phóng viên giải trí ư?” Ở đầu dây bên kia, Maria hét toáng lên.
“Theo tôi thấy thì chắc là không phải, thế nhưng cô hãy điều tra cho tôi tư liệu về một người”
“Không phải chứ, bây giờ cũng đã về nước rồi mà ngài vẫn không chịu ở yên một chỗ hay sao? Ngài cứ yên tâm ở im đây một tháng đi, sau đó tôi sẽ tạo cho ngài một thân phận hoàn toàn mới!”
“Cô không muốn chứ gì? Được thôi, để tự tôi đi tìm!”
“Được được được, ngài muốn cái gì thì chính là cái đó, gửi thông tin cho tôi đi.”
“Đúng là cái đồ ngốc nghếch, sớm nhận lời ngay từ đầu có phải là đỡ mất thời gian hay không”
Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người đi về phía căn phòng của mình.
Phòng 802.
“Cô Tô, đồ vật đã mang tới chưa?”
Tô Lam vội vàng gật đầu, lấy chiếc túi giấy kraft từ trong ba lô ra, đưa cho Thomas.
Thomas cầm lấy, mở ra kiểm tra, ánh mắt anh ta sáng hẳn lên: “Cô Tô, cô thật là lợi hại, thứ này rất khó chế tạo!”
Tô Lam nở một nụ cười gượng gạo, để có thể tạo ra vật này, cô đã làm tổn thương hai người, đến bây giờ cô vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Quan Triều Viễn nữa.
“Thomas, anh trai tôi bây giờ ra sao rồi?”
Ánh mắt của Thomas có hơi thay đối, nhớ lại những gì Âu Dương Hải đã nói với mình “Tình huống hiện tại của anh ta, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà tin chắc rằng anh ta không phải là người dễ dàng bị đánh bại đâu.”
“Thế nhưng mà bên phía tập đoàn Âu Thị.”
Tập đoàn Âu Thị gần đây đang trên đà phá sản, mấy ngày nay tin tức càng ngày càng dày đặc, khiến cho ngay cả cô cũng không dám không tin.
“Cô Tô, nếu như hôm nay cô đồng ý đưa vật này tới đây, thì chứng tỏ cô vẫn tin tưởng vào năng lực của anh ta, không phải sao? Nếu như cô đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì cô hãy tin tưởng đến cùng đi!”
Sau khi nói xong những lời này, Thomas cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Rất xin lỗi cô Tô, tôi không thể ở lại đây quá lâu được, đợi chút nữa tôi sẽ ra ngoài từ phía ban công, còn cô thì hãy đi luôn bằng cửa chính đi. Sau khi rời khỏi đây, cô hấy quên nơi này đi, cũng đừng quay trở lại đây làm gì nữa, tôi sẽ không về đây đâu”
“Thế nhưng mà…”
Tô Lam còn đang định hỏi thêm, thì Thomas đã xoay người, vọt tới chỗ ban công, sau đó nhảy xuống dưới một cách nhẹ nhàng.
Đến khi Tô Lam chạy đến ban công nhìn xuống dưới, thì bóng dáng Thomas đã không thấy đâu nữa rồi.
Cô thở dài một hơi, rồi đội mũ đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, cô còn cố ý nhìn qua mắt thần một lúc, xác định cái tên điên ở phòng đối diện không còn ở đó nữa, lúc này cô mới nhanh chóng mở cửa ra ngoài Lúc rời đi, Tô Lam có cảm giác như: dường như có ai đó đang đuổi theo mình ở đăng sau.
Thời gian quay ngược lại về đêm hôm qua.
Sau khi Lâm Thúy Vân chạy ra khỏi nhà, cô ấy cũng không gọi chú Văn đến đón, mà trực tiếp gọi xe, đuổi theo hướng Lục Mặc Thâm.
“Bác tài ơi, có thể lái nhanh hơn một chút được không?”
Chương 3552
Khi Lâm Thúy Vân sốt ruột như thiêu như đốt chạy tới dưới nhà Lục Mặc Thâm thì đã thấy xe của anh ta đang đỗ ở cổng rồi Lúc này, Lục Mặc Thâm vừa lúc bước xuống xe.
Lâm Thúy Vân định bước tới chào hỏi, thì phát hiện một người phụ nữ khác từ trên xe Lục Mặc Thâm bước xuống.
Lâm Thúy Vân vốn định gọi Lục Mặc.
Thâm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô gái trẻ kia, cả người cô ấy lập tức cứng đờ. Lâm Thúy Vân đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, chỉ thấy sau khi Lục Mặc Thâm bước xuống xe, người phụ nữ đó cũng theo sau anh ấy đi xuống.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Lục Mặc Thâm sắp đi xa, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: “Cậu Lục..”
Tâm trạng của Lục Mặc Thâm hiện tại vô cùng không tốt, sau khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, dường như lúc này anh mới nhận ra được trên xe còn có một người khác.
Một tay anh ta xách túi, lạnh lùng quay người đi chỗ khác.
Người phụ nữ đang đứng trước không phải ai khác mà chính là người khỏi bữa tiệc trước đó, Mộ Văn An Trên người cô ta vẫn còn dính vết bẩn, vẻ mặt có chút rối rằm, hai mắt chăm chú nhìn Lục Mặc Thâm, muốn nói lại thôi.
Lục Mặc Thâm khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng anh ta lã rời nói: “Cô Mộ, không phải cô đã nói là nhà cô ở ngay gần đây hay sao? Hay là cô muốn tôi bảo trợ lý Liễu tiễn cô về?”
Mộ Vãn An nhìn anh ta, sau đó cúi đầu liếc đống tro bụi trên người mình: “Cậu Lục, liệu tôi có thể qua nhà anh để xử lý đống vết bẩn này và sửa sang lại một chút được không? Nếu như tôi cứ thế này mà trở về, cha mẹ tôi nhất định sẽ vô cùng lo lắng”
Trong lúc Mộ Vấn An nói những lời này, trợ lý Liễu đứng ở bên cạnh có hơi xấu hổ mà cúi gẫm mặt xuống.
Vừa rồi, lúc anh ta đang lái xe, khi đi ngang qua một khúc cua thì Mộ Vãn An bất thình lình nhảy ra giữa đường. Anh ta vội vàng phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm vào cô ta.
Sau đó, anh ta xuống xe xem xét tình hình của Mộ Vấn An, phát hiện cô ta chỉ là bị hoảng sợ, không hề có vết thương nào hết.
Sau khi anh ta hỏi ý kiến của Lục Mặc: Thâm, biết được Mộ Vấn An tiện đường với boss, cho nên đã để cho cô ta lên xe, cho cô ta quá giang đến vùng phụ cận.
Thế nhưng, bây giờ xem ra, cái cô nàng Mộ Văn An này thật đúng là không biết điều!
Đã đưa đến đây rồi mà cô ta không chịu đi, lại còn muốn vào nhà của boss nữa cơ đấy!
Cô ta định đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc cởi hết quần áo hay sao?
Trợ lý Liễu tưởng tượng đến cái cảnh đó, không dám nhìn thẳng. Anh ta vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lục Mặc Thâm, chỉ sợ boss nhà mình bị chập dây thần kinh nào mà đồng ý với cô ta. Dù sao thì dáng dấp người phụ nữ này nhìn qua cũng có vẻ không tệ Nếu như boss đồng ý, hai người trai đơn gái chiếc, ngộ nhỡ không cẩn thận cọ xát ra lửa..
Vậy thì anh ta phải ăn nói thế nào với Lâm Thúy Vân bên kia đây?
Mộ Vãn An thấy Lục Mặc Thâm im lặng không đáp, ánh mắt dân dần trở nên tối sâm lại: “Nếu như cậu Lục cảm thấy không tiện thì…”
“Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ” Lục Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng.
Mộ Vấn An kinh ngạc nhìn anh ta, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Cô không phải là bạn gái của Lâm An Nguyên hay sao? Quần áo của cô bị dính bẩn, cô không đi tìm cậu ta, mà ngược lại, muốn vào trong nhà của một người đàn ông mà cô mới gặp mặt lần đầu tiên. Cô cứ như vậy mà cho rằng tôi là một chính nhân quân tử ư?”
Mộ Văn An hơi sửng sốt trong giây lát, giống như chưa biết phải trả lời như thế nào.
Chương 3553
Một lúc lâu sau, cô ta mới lắp bắp mở miệng: “Cái đó… Bởi vì anh là bạn trai của chị gái anh An Nguyên, cho nên anh nhất định là một người tốt. Tôi… Tôi thật sự không có nghĩ nhiều như vậy…”
Khi nói những lời này, Mộ Vấn An thể hiện rõ sự ngại ngùng.
Lục Mặc Thâm cười lạnh, đang định mở miệng từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng màu đen khuất phía sau ngọn đèn đường.
Dáng người cao gầy tinh tế, càng nhìn càng thấy quen mắt, anh ta hơi nheo mắt, dứt khoát đổi giọng: “Cho nên cô tin rằng tôi là người tốt?”
Mộ Vấn An vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Lục Mặc Thâm làm bộ suy tư một lúc.
Mộ Văn An vô cùng hồi hộp, biểu hiện này là sắp sửa đồng ý sao?
Trong lúc Mộ Vấn An vừa lo lắng, vừa mong chờ, thì Lâm Thúy Vân, người đang đứng núp sau cột đèn đường – cảm thấy phẫn uất đến nghẹt thở.
Vừa rồi, Lâm Thúy Vân vốn chỉ định đứng nhìn từ xa, thế nhưng sau đó lại phát hiện người phụ nữ đang đứng trước mặt Lục Mặc Thâm chính là Mộ Vấn An!
Đã thế, cô ta lại còn trưng cái vẻ mặt ngây thơ vô tội để nói chuyện với Lục Mặc Thâm nữa chứt Lúc này, cả người Lâm Thúy Vân lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có điều gì đó không ổn. Cô ấy càng ngày càng tiến gần tới chỗ hai người kia, phải đến tận chỗ sau cột đèn thì Lâm Thúy Vân mới có thể loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Thế nhưng sau khi nghe xong, Lâm Thúy Vân suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức chết!
Cái cô nàng Mộ Vấn An này có phải là chập mạch rồi hay không? Giữa đêm hôm khuya khoắt, mà lại muốn vào nhà Lục Mặc Thâm để thay quần áo?
Hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, củi khô bắt lửa, ngộ nhỡ không kìm nén được mà xảy ra cái gì thì làm sao bây giờ?
Mà điều khiến cho người ta khó hiểu nhất đó chính là Mộ Vãn An rõ ràng là bạn gái của Lâm An Nguyên cơ mà?
Lục Mặc Thâm có thể coi là anh rể của cô ta, thế mà cô ta lại làm ra những hành động như vậy ư?
Những cái này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến cho Lâm Thúy Vân càng khó chịu hơn cả là cái tên khốn Lục Mặc Thâm này ban đầu còn bày vẻ lạnh lùng, thế nhưng về sau, cũng không biết là có phải do nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộ Văn An hay không mà hình như đã động lòng trắc ẩn! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đúng là đi tìm đường chết đây mà!
Ở bên kia, Lục Mặc Thâm nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như cô không ngại…”
Trong nháy mắt, đôi mắt của Mộ Vấn An sáng lên, chỉ là Lục Mặc Thâm vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một giọng nói vô cùng cáu kinh từ phía sau truyên tới: “Nhưng em thì ngại đấy!”
Mộ Vẫn An giật nảy cả mình, trợ lý Liêu cũng hết cả hồn. Chỉ có Lục Mặc Thâm là mặt không đổi sắc, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Lúc này, hai người Mộ Vãn An và trợ lý Liễu hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy Lâm Thúy ‘Vân đội mũ lưỡi trai, ăn mặc giống như mấy tay paparazzi chuyên đi rình mò, hùng hổ lao tới “Cô… Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”
Lâm Thúy Vân có hơi xấu hổ, khẽ hảng giọng một cái, đưa tay lên lấy chiếc mũ lưỡi trai xuống. Những lọn tóc bồng bềnh màu đỏ theo đó rơi xuống bờ vai.
Giờ phút này, Lâm Thúy Vân dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chăm chằm vào.
Mộ Vấn An, sau đó hùng hùng hổ hổ vọt tới bên người Lục Mặc Thâm, khoác tay lên cánh tay của anh ta, đánh dấu chủ quyền.