Không phải Quan Triều Viễn thì là ai?
Dường như khóe miệng cô chậm rãi nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Lúc này Tô Lam thật sự rất muốn tiến lên, mặc kệ tất cả mà ôm chặt lấy Quan Triều Viễn.
Nhưng mà bởi vì đã đến giờ nghỉ trưa, càng ngày càng nhiều học sinh đi ra hội trường, cô cũng không tiện đi ra đó.
Quan Triều Viễn đã ngồi trong góc này từ khi cuộc thi biện luận vừa mới bắt đầu.
Cho nên anh đều thấy rõ tất cả hành động của Tô Lam.
Không thể không nói, cô nhóc này của anh luôn luôn mang đến cho anh điều vui vẻ ngoài ý muốn.
Mặc dù bình thường cô trông cực kỳ hiền dịu vô hại, nhưng khi chính thức đứng trước trường hợp quan trọng, cô cũng có thể phát huy mà không hề luống cuống.
Chỉ nhìn dáng vẻ cô vừa nấy đứng một cách phóng khoáng tự do trên sân khấu, phản pháo đến mức mấy người Smith Phạm bọn họ không còn lời nào để nói, trong lòng Quan Triều Viễn đã chấm điểm tuyệt đối cho biểu hiện của cô.
Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi sân khấu, Tô Lam mới đi tới trước mặt Quan Triều Viễn, ngay cả nụ cười trên mặt cũng ngọt như phết mật ong: “Anh Quan, sao anh lại tới đây?
Anh tới từ lúc nào đó? Vậy mà im lặng trốn trong góc, không nói với em trước!”
Lúc này Quan Triều Viễn mới đứng lên, anh cúi đầu nhìn cô nhóc đứng trước mặt anh, thản nhiên nói: “Anh đến từ khi em bắt đầu biện luận Tô Lam không khỏi bĩu môi, nói: “Vậy sao em lại không thấy anh đâu cả?”
“Nếu như anh bị em thấy được, chẳng phải toàn bộ hành trình em đều nhìn anh à, sao mà có tâm tư so tài được.”
“Đúng là bảnh chọe mài!”
Nhưng mặc dù Tô Lam nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng cô lại rất ngọt ngào.
Dù sao cô đã trưởng thành rồi nhưng đây lại là lân đầu tiên cô tham gia cuộc thi lớn đến thế, hơn nữa còn là xuyên quốc gia.
Lần này cô có thể phát huy đến nước này đã rất tốt.
Tô Lam nhìn anh, hỏi: “Vậy buổi chiều anh còn ở lại xem không?”
Quan Triều Viễn vươn tay ra nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực mình, hỏi lại: “Vậy em có hy vọng chiều nay anh ở đây không?”
Tô Lam cố ý làm ra vẻ khinh thường, giơ tay đấm ngực anh, nói: “Em không quan tâm đâu! Anh không tới em còn không có áp lực, anh đến rồi em ngược lại áp lực hơn nhiều!”
“Khó mà làm được, anh sợ em thật sự không có áp lực, đến lúc đó sẽ phát huy thất thường, bằng không anh cứ tiếp tục ở đây để tạo thêm chút áp lực phù hợp cho em, thế nào?”
Hai người cười cười nói nói, Quan Triều Viễn nắm tay cô, nhìn quần áo khá rộng rãi trên người cô, hỏi: “Thế nào? Buổi chiều em còn chống đỡ được không?”
Tô Lam đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, cô cười rất ngọt ngào, khẽ gật đầu: “Nhóc con xem như phối hợp, không quậy ầm ï “Vậy anh đưa em ra ngoài ăn chút gì đó trước, giữa trưa em đi nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị sau buổi trưa tiếp tục nhận thách thức.”
“Vâng”
Văn phòng hiệu trưởng Vương.
“Hiệu trưởng Vương, liên quan đến chu: này, tôi hy vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý”