“Vâng”
“Lúc ấy cái thai đã được mấy tháng rồi?”
“Gần ba tháng
Tô Lam cúi đầu xuống, hóa ra là đã lâu đến vậy rồi, thế mà cô lại chẳng biết gì cả!
“Thời gian mang thai được tính từ kỳ kinh cuối cùng của cô, bản thân cô cũng vô ý, bị chậm kinh từng ấy tháng mà cũng chẳng biết gì cả, đáng ra khi đó cô cũng đã bắt đầu có những phản ứng nôn nghén rồi.”
Tô Lam đưa tay ra chống đầu.
Đúng vậy, cô đã từng nôn nghén rồi, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.
“Khi đó, vào mỗi sáng tôi đều cảm thấy hơi buồn nôn, cũng từng nghĩ là có lẽ mình mang thai rồi. Nhưng khi đó tôi bận quá nên không kiểm tra thử lần nào.”
Giọng của Tô Lam hơi nghẹn ngào.
Cô không kiềm chế được bản thân, nước mắt cứ thế trào ra.
Chung Vũ Lăng lập tức đưa khăn tay cho cô.
“Khi tôi tới thì đã sảy thai rồi hay anh ấy đã quyết định phá thai vậy?”
Đây là điều mà Tô Lam quan tâm nhất.
Đứa bé bị sảy là do cô bị đánh, hay là do anh đã chủ động muốn giết chết con của mình?
“Lúc cô đến thì đã có hiện tượng mất máu rồi, nếu không được đưa đến kịp thì có lẽ đã qua đời vì mất quá nhiều máu rồi” Chung Vũ Lăng thật thà trả lời.
“Mất máu nhiều? Tại sao lại thế?”
Tô Lam không ngờ rằng mình đã từng đi một vòng quanh địa ngục như vậy.
“Theo như tôi đoán thì có vẻ như cô đã từng có dấu hiệu sảy thai rồi. Trong lúc nói chuyện với sếp Quan thì tôi được biết là cô vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, đó cũng chính là nguyên nhân chính khiến cô sảy thai, sau đó cộng thêm vết thương bên ngoài nữa nên mới dẫn đến tình trạng mất quá nhiều máu. Có thể nói thế này sẽ hơi khó nghe, nhưng lựa chọn phá đứa bé này đi là phương án tốt nhất rồi, cô dùng thuốc tránh thai lâu như vậy, chắc chắn là không thể sinh được đưa bé đó ra đâu.”
Đồng tử của Tô Lam bỗng mở to ra.
Hóa ra, nguyên nhân chính lại là những bát thuốc tránh thai đó!
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Tô Lam chống tay lên bàn, đứng lên như một cái xác không hồn.
Cô đi ra ngoài với ánh mắt đờ đẫn.
“Mợ Quan! Mợ Quan!”
Chung Vũ Lăng gọi với cô từ phía sau, nhưng Tô Lam lại lờ đi như không hề nghe thấy gì, cứ vậy mà đi ra bên ngoài.
Vốn dĩ Chung Vũ Lăng còn định đuổi theo cô ra ngoài, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của bà ta lại đổ chuông, bên phòng cấp cứu mời bà ta sang bên đó để hội chẩn, bà ta không thể gạt việc đó sang một bên bởi nghề nghiệp chính của bà ta là chữa bệnh cứu người. Chung Thiên Lăng không nghĩ gì nhiều, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Tô Lam hốt hoảng quay về xe.
Chương 642
Trong đầu cô toàn là những từ lúc nãy cố đã nghe:
Phá thai, mất máu, thuốc tránh thai…
“Mợ chủ, bây giờ chúng ta về nhà à?” Ông Trần lên tiếng hỏi.
Tô Lam ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn.
“Mợ chủ! Mợ chủ!” Ông Trần gọi cô hai ba câu liên tiếp: “Mợ chủ, mợ không sao đấy chứ?”
“Đến tập đoàn Dark Reign đi”
“Vâng thưa mợ chủ”
Cuối cùng Tô Lam cũng lên tiếng, ông Trần nghe thấy mệnh lệnh đó thì lập tức nổ máy.
Ông Trần nghĩ thầm, có khi nào mợ chủ bị bệnh gì rồi cần phải đến nói với Quan Triều Viễn , nhưng anh cũng không tiện hỏi.
Tô Lam vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sau đó cứ thế mà ngả người vào ghế.
Cô nhẹ nhàng nhấc tay lên, xoa bụng mình.
Trước kia, đã từng có một sinh mệnh nhỏ ở đây.
Chỉ thoáng chốc, nước mắt đã lăn dài từ khóe mắt cô xuống.
Chỉ tiếc rằng đứa bé này đã biến mất trước cả khi cô biết đến sự hiện diện của nó.
Tô Lam cắn chặt môi.
Cô nhớ lại những gì đã từng xảy ra vào khoảng thời gian đó.
Tô Lam chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Hóa ra, đứa con mà cô hằng ao ước đã từng ở gần cô đến vậy.
Lúc này, Tô Lam đã mất hết can đảm rồi.
Suy nghĩ trong đầu cô rất loạn, cô có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Những gì đã xảy ra trong những ngày về rồi đều hiện lại trong đầu cô như một thước phim.
Thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy sự phẫn nộ tràn đầy trong lòng mình, thậm chí, còn có cả cảm giác oán hận xen lẫn vào đó nữa.
Anh đã tự tay giết chết con của hai người!
Đây là một sự thật mà hai người không cần phải bàn cãi gì nữa rồi!
Anh lừa cô rằng mình muốn sinh con, nhưng đồng thời lại lén cho cô uống thuốc tránh thai, để phá hủy cơ thể cô!
Ngoài mặt thì anh đối xử với cô rất tốt, nhưng đồng thời anh lại nói dối có chuyện phá thai.
Đến tận lúc này, Tô Lam vẫn không hiểu lắm, rốt cuộc thì câu nói nào của Quan Triều Viễn là thật, câu nào là giả?
người! Anh luôn miệng nói yêu cô, nhưng rồi lại tự tay giết chết con của hai
Đáng ra, ngay từ đầu cô đã không nên hy vọng vào anh nhiều đến thế.
“Mợ chủ, mợ chủ!”
Tô Lam hoàn hồn lại, sau đó lập tức lau đi những dòng nước mắt trên mặt mình.
“Đến nơi rồi ạ.”
Tô Lam đeo kính râm lên, xuống xe, đi thẳng vào tập đoàn Dark Reign từ cửa sau.
Cô đi thang máy đến thẳng phòng chủ tịch, sau đó đứng ở cửa ra vào, gõ cửa vài cái.
Chương 643
Nhưng lại không có người nào đáp lại cả, cô thử đẩy cửa thì thấy cửa khóa.
“Mợ chủ?” Doãn Cẩn phát hiện ra Tô Lam.
“Sếp Quan đâu?”
“Sếp Quan đang họp ở phòng họp, mợ chủ đợi một lúc để tôi mở cửa văn phòng cho mợ”
Nói xong, Doãn Cẩn liền đi đến.
“Không cần, nói cho tôi biết xem phòng họp ở đâu đi”
“Chủ tịch Quan vừa mới vào họp thôi, chắc phải đợi lúc nữa, hay là mợ chủ cứ vào văn phòng đợi một lát đi ạ”.
Doãn Cẩn thấy giọng điệu của Tô Lam không ổn lắm thì thầm đoán là có chuyện gì đó, tất nhiên là lúc này anh ta không dám dẫn cô đến gặp Quan Triều Viễn rồi.
Quan Triều Viễn còn chưa nghe rõ Doãn Cẩn nói gì thì đã thấy Tô Lam đứng ở cửa ra vào.
Sự xuất hiện của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn cảm thấy vừa mừng vừa lo, anh không để ý đến Doãn Cẩn, đi thẳng ra cửa.
“Sao em lại đến đây?”
Anh không cần phải giấu chuyện mình đã kết hôn với nhân viên trong công ty làm gì cả.
Tô Lam đẩy kính râm của mình lên.
“Tôi hỏi anh, anh đã điều tra được hung thủ của vụ việc tôi bị đánh lần trước chưa?”.
Tô Lam cố gắng để mình tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn cảm thấy cơn tức chặn ngang lồng ngực mình.
Sao cô có thể bình tĩnh được khi vừa biết được chuyện lớn như thế chứ?
“Vẫn chưa, sao thế?” Quan Triều Viễn không ngờ rằng Tô Lam sẽ chạy đến tận đây để hỏi anh chuyện này.
Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, sao bỗng nhiên cô lại nhớ lại chứ?
“Có phải là anh hay không?”
“Có phải là anh gì cơ?”
Quan Triều Viễn còn không hiểu là Tô Lam đang nói gì.
Chương 644
“Có phải là anh đã phải người đánh tôi không? Nếu không thì sao đến giờ anh vẫn chưa điều tra được? Anh bản lĩnh đến thế cơ mà?”
Quan Triều Viễn nhìn về phía sau, tất cả những người trong phòng họp đang nhìn chằm chằm vào hai người.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói, em để lại chút thể diện cho anh đi”
“Nói ngay ở đây, cho nhân viên của anh biết rằng ông chủ của họ là người độc ác đến thế nào đi.”
“Em nói nhỏ một chút!”
Vì phòng họp rất lớn nên khoảng cách từ cửa đến khu vực chính giữa phòng họp cũng khá xa, nếu hai người nói chuyện bó với nhau thì người bên trong sẽ không nghe thấy gì.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì với em vậy?”
Lúc trên xe, Tô Lam đã suy nghĩ rất nhiều.
Tại sao cô lại vô duyên vô cớ bị người ta đánh chứ? Hơn nữa, tại sao đã lâu như vậy rồi mà Quan Triều Viễn vẫn chưa điều tra ra rằng ai đã ra tay?
Có phải là vì Quan Triều Viễn cũng biết rằng cô đã mang thai, muốn giết con của mình nên lấy cớ thế không?
Mặc dù chính cô cũng không tin nổi việc người đàn ông luôn nói yêu cô sẽ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà chính người đàn ông luôn nói yêu cô đã từng lén cho cô uống thuốc tránh thai, phá hủy cơ thể cô!
“Tôi hỏi anh, sau mỗi lần chúng ta ngủ với nhau, Triệu Ni Ni đều cho tôi uống một bát canh, bát canh đó là thuốc tránh thai, chính anh đã bảo cô ta làm vậy đúng không?”
Quan Triều Viễn mở to mắt ra nhìn Tô Lam, anh không hiểu sao Tô Lam lại biết chuyện này.
Triệu Ni Ni đã bị sa thải từ lâu rồi, nếu xét về mặt lý thuyết thì chẳng ai biết chuyện này cả.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi!” Tô Lam tức giận quát.
“Chúng ta về nhà nói chuyện nhé? Ở đây có nhiều người như vậy, em nể mặt anh một chút đi”
Quan Triều Viễn nhỏ giọng nói.
“Anh chỉ cần trả lời tôi là phải hay không thôi”
“Phải” Quan Triều Viễn cúi đầu xuống, anh chỉ có thể thừa nhận: “Nhưng mà em nghe..”.
“Chát!”
Quan Triều Viễn vừa ngẩng đầu lên thì Tô Lam đã tát thẳng vào mặt anh một phát.
Mọi người ở phòng họp đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa ra vào.
Trên đời này có người dám đánh Quan Triều Viễn à?
Rốt cuộc thì cô gái này là ai vậy?
Đây chính là cô vợ trong truyền thuyết của Quan Triều Viễn à?
Quan Triều Viễn không ngờ rằng Tô Lam sẽ tát mình trước mặt nhiều người như vậy.
“Em…”
Tô Lam lập tức quay người lại, để lại cho Quan Triều Viễn một bóng lưng quật cường.
Nước mắt của cô lại trào ra lần nữa.
Chương 645
Đây là sự thật, tất cả đều là sự thật!
Tô Lam có cảm giác như tim mình vừa bị xé nát ra vậy, cô cũng chẳng biết phải và lại nó như thế nào nữa.
Quan Triều Viễn còn đang đứng ở cửa ra vào.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái tát trước mặt nhiều người như vậy!
“Tan họp!” Anh quát lớn rồi đi ra khỏi cửa.
Tô Lam ngồi trên xe, đi thẳng về khu Rainbow.
Cô có cảm giác như ngọn lửa trong lòng cô sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi vậy.
Cô dùng sức cào mạnh vào ngực mình vài cái, thậm chí phần ngực của cô còn bắt đầu rỉ máu.
Cô không biết phải làm thế nào thì mình mới có thể tỉnh táo lại được, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng.
Ly hôn!
Đúng vậy, cô muốn ly hôn!
Cô phải rời xa người đàn ông máu lạnh, giả dối này!
Quan Triều Viễn quay lại phòng làm việc của mình, vừa bị tát trước mặt nhiều người như vậy, anh cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng mà anh lại rất muốn biết, rốt cuộc thì Tô Lam biết mấy chuyện này từ đầu.
Sau mấy câu hỏi mà Tô Lam đã hỏi anh, anh vẫn chưa rõ là rốt cuộc Tô Lam đã biết nội dung của những chuyện gì.
Anh phải về nhà hỏi cho ra nhẽ, dù sao thì sớm muộn gì thì anh cũng phải đối mặt với chuyện đó.
“Doãn Cẩn, hoãn hết tất cả mọi hoạt động chiều nay của tôi lại!”
Nói xong, anh lập tức đi ra khỏi văn phòng, lái xe đi thẳng về khu Rainbow.
Dì Phương thấy Quan Triều Viễn về sớm như vậy thì hơi ngạc nhiên.
“Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ đang trong phòng ngủ
Quan Triều Viễn lập tức chạy lên lầu.
Dì Phương thấy Tô Lam vừa vội vàng chạy về, cũng chẳng rõ là bây giờ đang xảy ra chuyện gì, hai người kia bị sao vậy?
Quan Triều Viễn mở cửa phòng ngủ ra, thấy Tô Lam đang ngồi trên giường, bên chân cô là một chiếc valy.
Quan Triều Viễn bất ngờ quay về, Tô Lam cũng thấy hơi ngạc nhiên.
“Anh về đúng lúc lắm, chúng ta ly hôn đi, tôi đã in đơn ly hôn ra rồi, tôi chẳng cần gì cả”.
Giọng nói của Tô Lam lạnh lùng y như gương mặt cô vậy.
“Tại sao lại ly hôn?”
Đêm qua, quan hệ giữa hai người vẫn ổn mà? Gần đây hai người lúc nào cũng ngọt ngào với nhau, sao lại phải ly hôn vào lúc này chứ?
Nụ cười của Tô Lam lạnh như băng.