Tô Lam thấy lạ khi Doãn Cẩn vẫn không đi.
“Thư ký Doãn, anh không cần phải ở lại đây với tôi đâu, anh cứ đi làm việc đi.”
Doãn Cẩn lúng túng cười, “Mợ chủ, lẽ nào mợ không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?”
“Hỏi chuyện gì?” Tô Lam cảm thấy buồn cười.
“Chuyện liên quan tới tin tức của Sếp Quan gần đây ạ.” Doãn Cẩn nghĩ, Tô Lam cố ý chạy tới đây không phải để hỏi thăm tin tức sao?
“À, anh muốn nói về tin tức liên quan tới anh ấy gần đây à, tôi không có gì muốn hỏi.”
“Dạ?” Doãn Cẩn rất kinh ngạc, “Mợ chủ, mợ thật sự không hỏi sao?”
“Tôi thấy bây giờ không gì để hỏi, anh ấy đã nói hết với tôi và tôi cũng tin tưởng anh ấy.” Tô Lam nhìn Doãn Cẩn mỉm cười.
Doãn Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Mợ chủ, vậy có vẻ như hai người không có vấn đề gì rồi.”
“Chúng tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Anh cứ đi làm việc đi, tôi chờ anh ấy ở đây.”
Lúc này Doãn Cẩn mới yên tâm rời đi.
Ai biết cô lại phải ngồi chờ lâu như vậy.
Quan Triều Viễn vẫn chưa họp xong. Tới buổi chiều Tô Lam thấy hơi buồn ngủ nên ngủ luôn trong phòng nghỉ.
Lúc Quan Triều Viễn họp xong trở về, nghe Doãn Cẩn nói Tô Lam tới thì vội vàng chạy vào văn phòng, kết quả chẳng thấy ai. Khi anh vào trong phòng nghỉ lại phát hiện cô đã ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho Tô Lam, sau đó quay về bàn làm việc của mình. Mặc dù thức ăn trong hộp cơm đã nguội nhưng anh vẫn ăn ngon lành.
Anh còn chẳng nhớ nổi lần trước Tô Lam đưa cơm tới cho anh là vào lúc nào nữa.
Tô Lam tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ. Cô dụi mắt và đi ra ngoài, phát hiện Quan Triều Viễn đang làm việc.
“Sao anh không gọi em dậy?”
Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Lam còn ngái ngủ với vẻ cưng chiều.
Anh giơ tay về phía Tô Lam, cô đi tới ngồi luôn lên đùi anh.
“Em dậy rồi à? Em ngủ ở giường anh có thoải mái không?”
“Anh về bao giờ vậy? Anh đã ăn cơm chưa?”
Quan Triều Viễn lắc hộp cơm đã ăn sạch như đang khoe khoang vậy.
“Thức ăn nguội thế, anh có hâm nóng lại không? Anh phải cẩn thận kẻo ăn xong lại khó chịu.”
“Anh ăn sạch rồi, em có thưởng không?” Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.
“Thế em đưa cơm cho anh có được thưởng không?”
“Có, chờ đến tối anh sẽ đưa cho em!” Quan Triều Viễn tiện tay nhéo mông Tô Lam một cái.
“Đồ xấu xa! Anh làm việc đi, em về nhà đây.” Tô Lam nói xong lại ngáp một cái.
“Em về nhà làm gì chứ? Chờ lát nữa anh xong việc thì chúng ta cùng về. Bây giờ cũng sắp hết giờ làm rồi.”
Tô Lam nhìn đồng hồ thấy cũng đúng, còn chẳng bằng hai người ở lại thêm một lát.
“Vậy được rồi, em đi rửa hộp cơm, anh cứ làm tiếp đi.”