“A.”
Một lát sau, Hạ Liên cầm một chiếc bình nhỏ đưa cho Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên cầm, vừa nhìn lập tức thở dài.
“Đây là nước rửa móng tay! Hạ Liên, em sao thế?”
Dường như Hạ Liên hơi hoang mang lo sợ, “bộp” một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt
Tiêu Mạch Nhiên!
“Chị Mạch Nhiên, sợ là em sắp gặp chuyện rồi! Chị phải cứu em, cứu em với!”
Tiêu Mạch Nhiên chợt nhíu mày.
“Em đứng lên nói trước đã, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiêu Mạch Nhiên đỡ Hạ Liên dậy.
“Chị Mạch Nhiên, em.”
Hạ Liên cũng không biết nên mở đầu thế nào.
“Em nói nhanh đi, nếu không chị biết giúp em thế nào?”
“Chị Mạch Nhiên, em có quen với một người bạn trong Hội liên hiệp phụ nữ, em nhờ cô ấy giúp gọi cho Tô Lam nói, nói.”
Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trắng bệch!
Hạ Liên không cần phải nói cô ta cũng đoán được!
“Có phải em nói chuyện Tô Lam sảy thai cho cô ta biết không?”
Hạ Liên cắn môi gật đầu.
“Em bị ngốc à! Hạ Liên!” Tiêu Mạch Nhiên chợt kinh hãi.
“Chị Mạch Nhiên, em không thích Tô Lam, không thích nhìn họ đối xử với chị như vậy! Tô Lam lấy oán trả ơn, nhớ lúc trước cô ta bị Tô Nhược Vân vu khống cô ta ăn cắp dây chuyền, chị giải vây giúp cô ta! Lúc cô ta bị mắng là người thứ ba, bị mọi người đòi đánh, cũng là chị đăng Weibo ủng hộ cô ta. Phim của cô ta công chiếu, chị Mạch Nhiên tuyên truyền giúp cô ta, chị đã giúp cô ta bao nhiêu lần rồi!”
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu xuống, đúng là cô ta thật lòng muốn giúp Tô Lam.
“Nhưng cô ta thì sao? Cô ta đền đáp chị thể nào? Cô ta cướp Sếp Quan!”
Tiêu Mạch Nhiên cũng bất lực.
“Chuyện này không thể trách Tô Lam được, cô ta và A Viễn đã kết hôn hơn một năm rồi, cũng đâu thể xem là cướp được, do chị tự suy nghĩ nhiều thôi.”
“Sao lại không xem? Chỉ kết hôn hơn một năm thôi mà, chị và Sếp Quan đã qua lại mấy năm rồi! Nếu không phải tại cô ta thì Sếp Quan và chị đã ở bên nhau từ lâu rồi!”
Hạ Liễn phẫn nộ cực kỳ.
Tiêu Mạch Nhiên cũng không muốn nói đến chuyện này.
“Hạ Liên, những chuyện này đã qua rồi, chị không muốn nhắc lại”
“Nhưng em không nuốt nổi cơn giận này! Chị Mạch Nhiên, chị tốt với Sếp Quan đến vậy, yêu Sếp Quan đến thế! Chị lòng dạ lương
thiện, không so đo thiệt hơn nhưng em không nỡ nhìn chị bị người ta ức hiếp!”
Hạ Liên nói mà giận sôi.