Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2649


Ánh mắt anh ta nhàn nhạt đảo qua gương chiếu hậu, giọng điệu bình thản: “Tôi vừa mới hoãn lại một cuộc họp để ký một hợp đồng lớn.”


Giọng điệu anh ta khi nói rất bình thản như thế nhưng là không biết ánh mắt tĩnh mịch của anh ta là vô tình hay cố ý lại đảo qua Lâm Thúy Vân, khiến da đầu cô ấy như muốn nổ tung.



vietwriter.vn



Lâm Thúy Vân có chút khó chịu hắng giọng một cái.


Cô ấy đưa tay sờ sờ cái tóc đuôi chuột Sau gáy.


“Cái đó… Dù sao nếu là cuộc họp có thể bị hoãn lại thì chắc hẳn cũng không quan trọng lắm đâu đúng không giáo sư Lục?”


Lục Mặc Thâm nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, không quan trọng lắm.”



vietwriter.vn



Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói mà…”


“Chỉ là tôi đã mất ba hoặc bốn tháng để lên kế hoạch thôi, trị giá ba mươi tỷ đồng Đối tác không vui vì cuộc họp bị hoãn nên bọn họ đã đặt chuyến bay để rời đi vào sáng sớm mai, điều này cũng không quan trọng lắm”


Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán cô ấy đang chậm rãi chảy xuống.


Thời điểm Lục Mặc Thâm nói điều này, giọng điệu rất bình thản.


Giống như đang đơn giản là bàn luận về việc tối ăn gì vậy.


Nhưng giọng điệu của anh ta càng bình tĩnh, Lâm Thúy Vân càng cảm thấy lạnh sống lưng.


Đây có phải là sự yên tĩnh trước cơn bão trong truyền thuyết không!


Tại sao cô ấy lại cảm thấy đáng sợ như vậy chứ!


Tô Lam ôm trán không nói nên lời, vẻ mặt nhìn Lâm Thúy Vân thể hiện “một phút mặc niệm cho cô”.


Sau đó, trong xe bỗng rơi mà trạng thái trâm mặc kì lạ.


Tô Lam thỉnh thoảng nhìn sang Lâm Thúy Vân đang ngồi bên cạnh.


Phát hiện sắc mặt của cô ấy càng ngày càng khó coi, cả người cũng càng ngày càng ngồi không yên.


Vì vậy, cô chỉ có thể tìm chủ đề bắt đầu hoà giải “Chà, giáo sư Lục, ngày mai anh có lớp học không?”


Lục Mặc Thâm không nhìn lại, giọng điệu lạnh lùng đáp.


“Còn tùy thuộc vào việc liệu khách hàng của tôi vào ngày mai có thực sự rời đi hay không”


Một trăm vạn điểm bạo kích.


Toàn thân Lâm Thúy Vân run rẩy.


Cô nhanh chóng vươn tay túm lấy Tô Lam, yếu ớt cầu xin: “Tô Lam, chỉ bằng cậu đừng nói gì nữa.”


“E hèm”


Tô Lam xấu hổ ho khan hai tiếng.


Cô đau lòng nhìn Lâm Thúy Vân một chút, cảm thấy cuộc sống sau này của cô ấy có lẽ sẽ trôi qua không mấy tốt đẹp cho lắm.


Mười lăm phút sau, chiếc Bentley màu đen đúng giờ dừng lại ở cổng biệt thự trên núi Ngự Cảnh.


Tô Lam dùng tốc độ nhanh nhất có thể xuống xe, quay đầu chào hỏi Lục Mặc Thâm.


“Giáo sư Lục, Triều Viễn ghét nhất chính là người không đúng giờ. Tôi đi lên trước, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi tới đây”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK