“Thế nào là nhìn phát biết ngay? Tất cả tác phẩm đều được thiết kế làm ra từ trước mới mang tới đây, hôm nay có người nhúng tay vào thứ tự cuộc thi, vậy nếu như tác phẩm của chúng tôi trình diễn trước thì có thể nói rằng thầy Lâm sao chép chúng tôi phải không?”
Giọng nói của Tô Lam vang vọng mạnh mẽ, toát ra sức mạnh cứng rắn.
“Rõ ràng cô đang cãi chày cãi cối, thầy Lâm là nhân vật gì chứ, sao lại sao chép đám vô danh tiểu tốt các cô được!”
Rất nhiều người ủng hộ Lâm Uy Lãng, lần lượt có người đứng ra nói đỡ cho ông ta.
Lâm Uy Lãng chỉ cần duy trì nụ cười của bậc thầy là đủ.
“Một số người hết thời ỷ vào danh tiếng của mình mà chuyên chọn lựa tác phẩm của những người vô danh tiểu tốt để sao chép, bởi vì như vậy an toàn nhất, loại chuyện này chẳng xa lạ gì!” Tô Lam biện luận bằng lí lẽ.
“Rõ ràng cô đang già mồm, trong khoảng thời gian này thầy Lâm trình làng vô số tác phẩm, sao có thể sao chép người khác được? Cô có chứng cớ gì?”
Lại là một người bảo vệ Lâm Uy Lãng, có câu một fan cuồng mạnh hơn mười antifan quả không sai chút nào.
“Cô Tô, nếu cô có chứng cứ chứng minh được tôi sao chép thì mời cô cứ lấy ra!”
Lâm Uy Lãng vẫn giữ dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Được, vậy xin mời nhóm nhà thiết kế của tôi lộ diện, bởi vì mọi người cắt ngang nên họ không kịp ra sân khấu.”
Mười nhà thiết kế đeo mặt nạ cùng đi ra sân khấu chữ T, cảnh tượng đó vô cùng hoành tráng!
“Cố làm ra vẻ huyền bí, còn đeo mặt nạ nữa, nhà thiết kế không còn mặt mũi gặp người khác đúng không, cái lũ sao chép!”
Fan của Lâm Uy Lãng bắt đầu mắng chửi thô tục.
“Các em hãy tháo mặt nạ xuống cho thầy Lâm nhìn đi!” Tô Lam nhìn về phía sân khấu rồi hô lên.
Mười nhà thiết kế đồng loạt tháo mặt nạ xuống, toàn là những gương mặt ngây thơ chưa trải sự đời.
“Hóa ra là đám nhóc con, nhóc con sao chép không phải chuyện hiếm lạ gì!”
“Đưa một đám trẻ tới làm nhà thiết kế, đang đùa đấy hả!”
Dù sao đám trẻ này cũng chưa từng tham gia sự kiện hoành tráng như vậy bao giờ, hồi hộp đến mức chân không đứng vững.
“Thầy Lâm, chắc thầy biết những đứa trẻ này chứ?” Tô Lam quay sang nhìn Lâm Uy Lãng.
Chỉ thấy Lâm Uy Lãng vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có vẻ kinh ngạc.
Khi nhìn thấy quần áo người mẫu mặc, ông ta đã ý thức được có thể là sinh viên của ông ta đến quậy phá.
Khi thấy có một số người cứ đeo mặt nạ suốt, ông ta càng tin chắc những người này là sinh viên của mình, bởi vì ông ta đã đoán được từ trước nên không hề tỏ ra kinh ngạc.
“Tất nhiên là biết, đây đều là sinh viên của tôi ở Học viện Mỹ thuật, tôi là giáo sư danh dự của Học viện Mỹ thuật, tuy chương trình học không nhiều, nhưng sinh viên nào tôi cũng nhớ cả.”
“Ông lợi dụng danh nghĩa giao bài tập để bắt những đứa trẻ này thiết kế quần áo cho ông, ông mang danh là giáo sư của Học viện Mỹ thuật mà không cảm thấy xấu hổ sao?”