“Tôi thì sao? Dù sao tôi cũng là Ảnh đế! Cô yên tâm đi, cứ giao cho tôi, tôi đi gặp cô ta trước! Tôi muốn gặp cô nàng hay diễn trò này từ rất lâu rồi!”
Mục Nhiễm Tranh cử động cổ tay, dáng vẻ như thể sắp “chơi lớn” một trận.
Tuy rằng Tô Lam không tin tưởng Mục Nhiễm Tranh cho lắm, nhưng khi nghĩ đến Mục Nhiễm Tranh cũng đã trưởng thành rồi, không còn là chàng thanh niên như trước nữa, làm việc cũng sẽ có chừng mực, vậy nên cô để anh đi thử một lần.
Lê Thấm Thấm được bố trí ở trong căn phòng cho khách lớn nhất và tốt nhất trong hoa viên Crystal, ngay khi cô ta vừa được sắp xếp vào ở trong đó, những người hầu đã bưng hoa quả nhập khẩu cùng hoa quả sấy khô vào và xếp đầy cả bàn.
Cô ta là cô cả của một gia đình giàu sang quyền thế, có đồ ngon gì mà chưa từng nhìn thấy chứ.
Nhưng sau khi bị nhốt cả đêm tại nơi rách nát đó, cô ta cũng đã hơi đói, thế là cô ta cầm một quả kiwi lên và ăn.
“Lần đầu trông thấy một người phụ nữ mang thai lại ham ăn như vậy!”
Lê Thấm Thấm ngồi quay lưng về phía cửa phòng, cô ta đang ăn ngon lành thì nghe thấy giọng nói này, đương nhiên trong lòng cảm thấy không vui.
“Phụ nữ mang thai cũng có khi đói!”
Mục Nhiễm Tranh đi đến và ngồi bên cạnh Lê Thấm Thấm.
“Hóa ra là anh à, anh chính là cứu binh do Tô Lam mời đến?” Lê Thấm Thấm ăn hết quả cuối cùng, ném vỏ lên mặt bàn.
“Được đấy, mắt không mù, còn biết cả tôi.”
tôi đâu. Theo như tôi biết thì anh rất thích Tô Lam, nhưng bởi vì hai người đã quá quen thuộc nên vẫn luôn không dám thổ lộ, khi anh muốn thổ lộ thì cô gái mà anh yêu đã trở thành thím của anh!”
Mục Nhiễm Tranh nuốt nước miếng một cách khó khăn, rõ ràng đã bị cô gái này nói trúng hết rồi, làm sao mà cô ta biết được?
Nhìn thấy vẻ luống cuống của Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm vội vàng thừa thắng xông lên.
“Mục Nhiễm Tranh, anh đường đường là Ảnh đế, không ngờ cũng có một mặt như rùa rụt cổ vậy!”
“Cô mới là rùa rụt cổ thì có! Cô xem chuyện bát quái từ đâu vậy? Quan hệ giữa tôi và Tô Lam vẫn luôn rất thuần khiết!”
Lê Thấm Thấm tách một quả chuối tiêu và lột vỏ, “Tôi không phủ nhận điều này hai người quả thực vô cùng thuần khiết, anh còn chưa từng nắm tay cô ấy, anh cũng không dám!”
Mục Nhiễm Tranh lại ngẩn người như thể bị điểm huyệt.
“Anh đừng có ngoan cố nữa, dù anh có nói một nghìn hay mười nghìn lần thì tôi vẫn biết anh thích cô ấy, lý do mà anh vẫn luôn độc thân là vì cô ấy!”
“Cô đừng nói nữa!” Mục Nhiễm Tranh vội vàng đứng dậy và đi ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
Chương 1684
“Chột dạ à, bị tôi nói trúng rồi à, nếu không thì anh đóng cửa lại làm gì? Chẳng phải là sợ Tô Lam biết được thì sau này thậm chí hai người còn không thể làm bạn bè?” Lê Thấm Thấm vừa ăn chuối tiêu vừa nhìn anh bằng ánh mắt coi thường.
Mục Nhiễm Tranh rất bực tức, không ngờ một người xa lạ lại có thể hiểu rõ mình như vậy!
“Haiz… Mục Nhiễm Tranh à, thật ra tôi rất coi thường người đàn ông như anh. Anh nhìn tôi đi, tôi thích Quan Triều Viễn thì tôi theo đuổi, anh ấy đã kết hôn thì sao, tôi vẫn cứ theo đuổi! Anh nhìn lại mình xem có còn là đàn ông không! Ngay cả thổ lộ cũng không dám! Giờ đã là thời đại nào rồi, đã không còn lưu hành trò âm thầm bảo vệ nữa rồi.”
Mục Nhiễm Tranh rất kinh ngạc và thán phục trước tài ăn nói đỉnh cao của cô gái này! Anh tự cho rằng mình đã rất biết ăn nói rồi, nhưng vẫn không nói lại cô ta!
“Nhưng cách theo đuổi như của cô là đang làm hại gia đình người khác, cô cũng biết họ đã có con luôn rồi! Cô như vậy là vô đạo đức đấy!”
“Đạo đức là cái gì? Đáng giá bao nhiêu? Trong thế giới của Lê Thấm Thấm này không có hai chữ đạo đức, tôi là đạo đức rồi, tuy rằng tôi cũng tự khiến mình chịu tủi nhục, nhưng tôi lại không thể để người của mình chịu tủi nhục. Tôi cũng không vĩ đại như anh.”
“Tôi không nhiều lời với cô nữa, tôi chỉ hỏi một câu, rốt cuộc cô có thai hay không! Nếu cô không có thai thì đừng chia rẽ hai người họ nữa, không dễ gì họ mới đi được đến ngày hôm nay!”
Mục Nhiễm Tranh tỏ rõ thái độ một cách dứt khoát.
Đôi mắt to của Lê Thấm Thấm đảo quanh, cô ta ra hiệu cho Mục Nhiễm Tranh lại gần.
“Hay là chúng ta hợp tác đi, cùng chia rẽ hai người họ ra. Tôi và Quan Triều Viễn thành một đôi, anh có thể tiếp tục theo đuổi Tô Lam của anh rồi. Hai người chúng ta mới là người cùng phe, không nên đứng ở hai phe đối lập!”
Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc nhìn Lê Thấm Thấm, cô gái này định mua chuộc mình?
“Mục Nhiễm Tranh, anh suy nghĩ kỹ đi. Thực ra thì anh không thiệt đâu, tại sao anh cứ luôn ở gần cô ấy? Chẳng phải là vì hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc sao, nhưng nếu cô ấy kết hôn với anh, anh có thể ở bên cô ấy hai tư trên hai tư, trao cho cô ấy tất cả hạnh phúc mà anh muốn dành cho cô ấy, đây mới là tình yêu!”
Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy lời này cũng hơi có lý.
Tô Lam ngồi trong phòng khách chờ Mục Nhiễm Tranh nãy giờ, một lúc lâu sau, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng từ trên gác đi xuống.
“Sao rồi Hắc Thổ?”
“Cô ta… Thực sự mang thai.”
Lúc nghe thấy lời nói của Mục Nhiễm Tranh, Tô Lam cảm giác tia hi vọng cuối cùng như vụt tắt.
Lê Thấm Thấm không phải người có thân phận bình thường, nếu như cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sau khi sinh con cho cô ta một số tiền lớn cũng dễ giải quyết.
Nhưng cô ta là cô chủ của tập đoàn Tương Lê, chủ tịch tập đoàn Tương Lê sẽ không chịu để yên dễ dàng.
“Tô Lam, bây giờ cô định làm gì?”
Tô Lam thất vọng lắc đầu: “Tôi cũng không biết nên làm gì nữa, cứ đi bước nào hay bước đó đi.”
Nhìn vẻ mặt thất vọng chán nản của Tô Lam, trong lòng Mục Nhiễm Tranh cũng vô cùng khó chịu.
“Tôi còn có chút việc phải đi trước đây.”
“Vậy anh đi đi.”
Mục Nhiễm Tranh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vội vã bỏ đi.
Chương 1685
Tô Lam gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn bảo anh trở về.
Khi Quan Triều Viễn biết Tô Lam đã bố trí cho Lê Thấm Thấm vào ở trong nhà thì tâm trí anh rối như tơ vò.
“Lam Lam, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”
“Em còn nghĩ gì được nữa, trong bụng cô ta có cốt nhục của anh.”
“Vậy thì sao, anh sẽ không nhận đứa bé trong bụng cô ta, trên đời này chỉ có con em sinh mới là cốt nhục của anh!”
“Nhưng đây là một sinh mệnh!” Lời nói của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam rất cảm động.
“Lam Lam, chuyện này giao cho anh giải quyết đi, dù sao nguyên nhân cũng bắt nguồn từ anh, em không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì cả.”
Lần đầu tiên Quan Triều Viễn cảm thấy chuyện này khó giải quyết như vậy.
“Anh muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta để giải quyết chuyện này? Chủ tịch tập đoàn Tương Lê sẽ bỏ qua cho anh sao? Đến cả em cũng biết bây giờ chúng ta không thể dừng hợp tác với tập đoàn Tương Lê, nếu không tập đoàn sẽ bị thiệt hại nặng.”
Từ khi Quan Triều Viễn chuyển toàn bộ tài sản sang danh nghĩa của Tô Lam, bao gồm cả tập đoàn Dark Reign thì Tô Lam cũng cần ký tên một số dự án quan trọng, cho nên cô cũng hiểu đại khái.
Khoảng thời gian Quan Triều Viễn rời đi, tập đoàn Dark Reign chịu cú sốc lớn, cho dù Quan Triều Viễn trở về kịp thời đưa ra điều chỉnh nhưng tập đoàn Dark Reign vẫn kém xa trước đây.
Bây giờ tập đoàn Dark Reign hợp tác với tập đoàn Tương Lê nên mới có vẻ ngoài hào nhoáng như vậy.
“Thiệt hại nặng cũng được, cùng lắm là làm lại từ đầu!” Hồi xưa Quan Triều Viễn cũng khởi nghiệp từ bàn tay trắng, anh không lo lắng vấn đề này.
“Tất nhiên chúng ta không cần lo chuyện có tiền tiêu, có cơm ăn không, nhưng còn những nhân viên vất vả làm việc cùng chúng ta, mỗi người họ đều có gia đình, họ không gánh vác nổi.”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với vẻ bất lực, “Lam Lam, em luôn vĩ đại như vậy, chắc em sẽ không ly hôn với anh vì muốn mọi người có cơm ăn, hoặc là vì đứa bé trong bụng người khác đấy chứ?”
Tô Lam không trả lời ngay, “Chúng ta vẫn nên đi tìm cô ta nói chuyện đi.”
Quan Triều Viễn không hỏi nữa, anh lo lắng đáp án cuối cùng mình nhận được sẽ khiến trái tim anh tan nát.
Hai người cùng đi đến căn phòng của Lê Thấm Thấm, hình như Lê Thấm Thấm đã chờ đợi rất lâu.
“Cô Lê, nếu chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, cô nói đi, cô muốn gì?”
Lê Thấm Thấm duỗi cánh tay chỉ về phía Quan Triều Viễn.
“Cô Lê, tôi không hiểu ý của cô.”
“Thế mà còn không hiểu, tôi muốn chồng cô!” Lê Thấm Thấm không hề che giấu dã tâm của mình, “Cô không thể để đứa bé trong bụng tôi vừa sinh ra đã không có bố đúng không?”
“Vậy cô nên biết, tôi cũng có hai đứa con trai, cô không thể vì đứa bé trong bụng cô mà khiến hai đứa con trai của tôi không có bố đúng không?”
“Cô đang so số lượng với tôi đấy à? Cô có thân phận gì? Còn tôi có thân phận gì? Tôi là cô chủ của tập đoàn Tương Lê, lát nữa cô hãy dẫn hai đứa con trai của cô rời khỏi đây, Quan Triều Viễn sẽ cho cô một số tiền lớn, sau đó tôi cũng sẽ bảo bố tôi phụ cấp cho cô một số tiền lớn, dù cô không quay phim cả đời cũng có thể sống không lo cơm áo.”
Khoảng cách thân phận khiến Tô Lam cảm giác mình mới là người thứ ba phá hoại gia đình người khác.
“Cô đừng nói vớ vẩn nữa, tôi sẽ không ly hôn với Lam Lam đâu!”
Quan Triều Viễn gầm lên với Lê Thấm Thấm.
Chương 1686
“Cô Lê, đúng là cô là cô chủ của tập đoàn Tương Lê, nhưng chắc cô cũng biết cậu tôi là sếp Hoắc của Trang sức Hoắc Thị, hai chúng ta như nhau thôi.”
“Chỉ là Trang sức Hoắc Thị mà dám so với tập đoàn Tương Lê? Tô Lam, cô xem thường tập đoàn Tương Lê hay là đánh giá quá cao cậu cô?”
Lê Thấm Thấm tỏ ra xem thường.
Tô Lam không có gì để nói, đúng là Trang sức Hoắc Thị kém xa tập đoàn Tương Lê.
“Tôi muốn nói rằng đây là ý trời sắp đặt, ba người chúng ta nên chấp nhận số phận thì hơn.”
Tô Lam và Quan Triều Viễn đều không nói gì.
“Vốn dĩ tôi sắp ra nước ngoài, thế nhưng đột nhiên lại phát sinh quan hệ với anh ấy, đáng lẽ cũng chẳng có gì to tát, tôi trao lần đầu tiên cho người đàn ông tôi yêu mến, tôi cũng không cần anh ấy chịu trách nhiệm, tôi đã chấp nhận rồi, nhưng ông trời đột nhiên để tôi mang thai.”
Lê Thấm Thấm sờ bụng mình, “Đây chẳng phải là ý trời sao? Cho nên tôi nghe theo ý trời sắp đặt thì hai người cũng phải như vậy, Quan Triều Viễn, anh đã định là người đàn ông của em, là bố của con em!”
“Ý trời cái con khỉ! Trước giờ ông đây không tin vào ý trời!”
“Cô Lê, trước hết cô cứ ở lại đây đi, chuyện này hơi phức tạp, tôi cần suy nghĩ kỹ càng.” Tô Lam đứng dậy định đi ra ngoài.
“Đâu có phức tạp như vậy, cô chỉ cần ly hôn với Quan Triều Viễn, nhường vị trí lại cho tôi là được mà? Hay là cô không nỡ bỏ vị trí này?”
Tô Lam không hề tức giận, “Cô Lê, cô vừa mang thai đã biết con mình không thể không có bố, còn con tôi đã biết gọi bố rồi, tôi cũng không thể để con mình không có bố được, cho nên tất nhiên tôi cần phải suy nghĩ chu toàn.”
“Vậy được, tôi cho hai người thời gian, nhưng bố tôi không biết hành tung của tôi, hai ngày nữa ông ấy phát hiện tôi vẫn chưa về nhà thì chắc chắn sẽ đi tìm tôi, đến lúc đó chuyện không giấu được đâu.”
Tô Lam hiểu ý của Lê Thấm Thấm, cô không nói gì mà cùng Quan Triều Viễn đi ra khỏi phòng.
Vừa về tới phòng ngủ Quan Triều Viễn đã vội vàng ôm lấy Tô Lam, “Lam Lam, anh xin lỗi,.”
“Bây giờ xin lỗi còn có tác dụng gì, em biết anh cũng không muốn cô ta mang thai, đây là sự cố.” Bây giờ trách ai cũng không có ý nghĩa gì.
“Lam Lam, hay là anh tạo ra sự cố khiến cô ta bất cẩn sảy thai nhé?”
“Như thế khác gì phá bỏ con của cô ta? Khác gì hung thủ giết người?” Tô Lam không đồng ý làm như thế chút nào, “Anh tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như anh làm thế, em nhất định sẽ giận anh.”
Ngay lúc này, điện thoại của Tô Lam reo lên.
Tòa nhà tập đoàn Dark Reign.
Mấy chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ở cửa tòa nhà, mười mấy người đàn ông đeo kính râm mặc đồ vest bước xuống.
Cửa xe lại mở ra, một người đàn ông dáng người hơi mập đeo kính râm cũng bước xuống, đi vào tòa nhà trong vòng vây của đám người.
Nhân viên bảo vệ của tập đoàn Dark Reign vừa định tiến lên hỏi thì bị vệ sĩ đẩy ra, bọn họ đi thẳng vào thang máy, nhân viên bảo vệ vội vàng xin sự giúp đỡ.
Cả đám nhân viên bảo vệ lên thẳng tầng của văn phòng chủ tịch.
Quan Triều Viễn vừa nhận được báo cáo về tình hình bên dưới, có lẽ anh cũng đoán được là ai, may mà anh không phê duyệt.
Chương 1687
Cửa văn phòng chủ tịch bị đá văng, một đám người ào ào xông vào.
Nhân viên bảo vệ của tập đoàn Dark Reign cũng vội vàng xông vào đứng chắn trước mặt Quan Triều Viễn.
“Sếp Lê tới một mình là được rồi, sao phải dẫn theo nhiều người như vậy?” Quan Triều Viễn ngồi trên ghế làm việc của mình, không có ý định đứng dậy.
“Quan Triều Viễn, cậu đừng giả ngu với tôi! Tôi đến để hỏi cậu một câu, có phải con gái tôi đang ở chỗ cậu không?” Lê Hán Giang chỉ vào mặt Quan Triều Viễn rồi giận dữ mắng.
Điều gì đến cũng sẽ đến, Quan Triều Viễn đã đoán trước được sớm muộn Lê Hán Giang cũng sẽ tới.
“Ở đây nhiều người quá, ông chắc chắn muốn nói về chủ đề này chứ?”
Lê Hán Giang nhìn xung quanh một lượt, vì có thêm vệ sĩ nên trong văn phòng có hơn ba mươi người.
“Các cậu ra ngoài trước đi.” Quan Triều Viễn bảo tất cả nhân viên bảo vệ ra khỏi văn phòng.
Lê Hán Giang cũng giơ tay ra hiệu cho đám vệ sĩ, đám vệ sĩ nhao nhao ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Lê Hán Giang.
“Đúng là con gái ông ở chỗ tôi.” Quan Triều Viễn không hề giấu giếm, trên thực tế dù anh nói dối cũng không có ý nghĩa gì.
Nghe thấy Quan Triều Viễn thừa nhận, Lê Hán Giang thở phào một hơi, “Vậy tôi hỏi cậu, có phải cậu làm con bé lớn bụng thật không?”
“Đây là một sự cố.”
“Đừng nói với tôi là sự cố gì đó! Chẳng lẽ cậu không biết con bé mới chỉ là một cô gái hai mươi tuổi sao! Quan Triều Viễn, cậu là người đã có gia đình! Sao cậu có thể làm chuyện không bằng cầm thú như vậy! Thấm Thấm vẫn là một cô gái mới lớn, con bé còn đang đi học!”
Lê Hán Giang kích động chỉ vào mặt Quan Triều Viễn rồi chửi ầm lên.
Lê Thấm Thấm là cô con gái duy nhất của Lê Hán Giang, ông ta còn có một đứa con trai, nhưng tuổi còn nhỏ.
“Con gái ông là người muốn phá hoại gia đình tôi trước, cô ta nhiều lần quấn lấy tôi, còn chuyện chúng tôi lên giường hoàn toàn là sự cố, là cô ta lừa tôi, chuyện này không thể trách tôi hoàn toàn được.”
“Quan Triều Viễn cậu được lắm! Cậu làm con gái tôi lớn bụng mà cậu còn trách con bé? Những lời khốn nạn như vậy mà cậu cũng nói ra được sao!”
Quan Triều Viễn nhún vai, “Không tin ông đi hỏi cô ta xem có phải cô ta cam tâm tình nguyện hay không? Tôi bảo cô ta phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta còn không vui nữa!”
“Cậu… Quan Triều Viễn! Cậu giao con gái tôi ra đây! Nếu không tôi sẽ dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Dark Reign ngay lập tức!”
“Không phải tôi không giao cô ta cho ông mà là cô ta hoàn toàn không muốn trở về với ông, cô ta nằng nặc muốn cưới tôi, nhưng ông cũng biết tôi đã kết hôn, tôi không thể cưới cô ta được, hay là ông đến nhà tôi một chuyến đón cô ta đi?”
“Được! Tôi qua nhà cậu đón con bé đi ngay!”
Một đội xe bao gồm cả xe của Quan Triều Viễn nối đuôi nhau đi đến hoa viên Crystal.
Lê Thấm Thấm không hề bất ngờ khi nhìn thấy bố mình.
“Sếp Lê, nếu ông có thể đón con gái bảo bối của ông đi thì tôi vô cùng cảm kích.”
Lê Hán Giang không nén được giận, nói cứ như con gái ông ta mặt dày mày dạn bám theo Quan Triều Viễn không bằng.
Chương 1688
Nhưng trước mặt người khác, Lê Hán Giang không muốn dạy dỗ Lê Thấm Thấm, huống hồ đây là nhà của Quan Triều Viễn.
“Sếp Quan, có thể cho bố con chúng tôi ở riêng một lúc không?”
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Quan Triều Viễn bảo người giúp việc ra ngoài, cả anh cũng không ở lại.
“Thấm Thấm!”
“Bố” Lê Thấm Thấm không đợi bố mình mở miệng đã quỳ xuống đất ôm chân bố gào khóc.
Lê Hán Giang rất yêu vợ trước của mình cho nên cũng yêu thương cô con gái này hết mực, con gái vừa khóc ông ta đã không nói nên lời.
“Thấm Thấm đừng khóc! Có phải thằng khốn nạn Quan Triều Viễn bắt nạt con hay không, con nói cho bố đi, bố sẽ làm chủ giúp con!”
“Bố, bác sĩ nói… Bác sĩ nói con…” Lê Thấm Thấm cứ khóc mãi khiến Lê Hán Giang vô cùng phiền muộn.
“Bác sĩ nói gì? Con nói đi chứ! Đừng có khóc nữa!”
Lê Thấm Thấm lau nước mắt, “Bác sĩ nói tử cung của con có vấn đề, nếu phá bỏ đứa bé thì sau này sẽ không sinh con được nữa.”
Lê Hán Giang có cảm giác như bị đánh một gậy vào đầu!
Ông ta vội vàng đỡ Lê Thấm Thấm lên, “Đứng lên nói từ từ, nói từ từ.”
Lê Thấm Thấm và Lê Hán Giang ngồi xuống ghế, “Đều tại con không tốt, con không nên quấn lấy Quan Triều Viễn, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, lúc đầu con định âm thầm phá bỏ đứa bé, nhưng bác sĩ nói nếu phá bỏ đứa bé này thì con không thể làm mẹ được nữa.”
“Thấm Thấm, những lời con nói đều là thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi bố, sao con có thể lừa bố được? Bình thường con hơi bướng bỉnh một tí, nhưng chuyện lớn như vậy sao con dám nói đùa được?”
Lê Hán Giang suy nghĩ thấy cũng đúng, bình thường ở nhà Lê Thấm Thấm ngang bướng gây sự, nhưng chuyện lớn như vậy sao con bé dám nói đùa được?
“Bố, con thật sự rất thích Quan Triều Viễn, bố tác thành cho con và anh ấy đi? Nếu không đứa bé trong bụng con phải làm sao đây?” Lê Thấm Thấm vừa nói vừa khóc.
“Con bé ngốc, Quan Triều Viễn đâu xứng với con? Cậu ta sắp ba mươi rồi, huống hồ cậu ta là người đã có gia đình!” Cuộc hôn nhân này Lê Hán Giang nhất quyết không đồng ý.
“Sắp ba mươi thì sao ạ? Anh ấy đẹp trai phong độ, bao nhiêu phụ nữ đều coi anh ấy là thần tượng trong mộng! Huống hồ anh ấy và nhà chúng ta môn đăng hộ đối, còn chuyện đã kết hôn thì bảo anh ấy ly hôn là xong!”
“Con nói nghe đơn giản nhỉ, nếu vợ cậu ta không ly hôn thì cậu ta làm sao cưới con được, chẳng lẽ bảo con làm vợ bé của cậu ta?”
“Tô Lam hoàn toàn không xứng với Quan Triều Viễn! Cô ta chỉ có một người cậu là sếp Hoắc của Trang sức Hoắc Thị, không so được với nhà chúng ta, bảo cô ta ly hôn cô ta sẽ phải ly hôn!”
Lê Hán Giang vẫn do dự.
“Bố, bố nghĩ mà xem, nhà chúng ta có gia nghiệp đồ sộ, con còn có thể cưới ai được? Phóng tầm mắt ra, người xứng với con cũng chỉ có Quan Triều Viễn của tập đoàn Dark Reign, tuy anh ấy hơn con nhiều tuổi nhưng cũng không có vấn đề gì, nếu con cưới anh ấy thì cả hai bên cùng có lợi, như vậy cũng rất tốt đối với công ty nhà chúng ta.”
Lời nói của Lê Thấm Thấm đã thuyết phục được Lê Hán Giang.