“Chú, cháu đi vào cùng chú, cháu… lo cho Lam”
Quan Triều Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, dường như ánh mắt kia đang nói, vậy mà cháu dám nhòm ngó thím của mình?
“Chú, cháu không phải… Có khi cháu đi vào có thể giúp đỡ chú”
“Cháu không vào đã là giúp chú rồi, bảo người của đoàn phim cút mau, bọn họ cứ chờ mãi ở đây, chỉ khiến đàn sói ngửi thấy mùi người, vì thế mà bắt đầu tìm dấu vết con người khắp nơi, đến lúc đó Tô Lam mới gặp nguy hiểm..”
Mục Nhiễm Tranh hoảng sợ nhìn Quan Triều Viễn, trong núi này thật sự đáng sợ vậy sao?
Quan Triều Viễn thấy Mục Nhiễm Tranh thật sự lo lắng, vì thế, mới tỏ ý tốt.
“Nơi này là nơi chú nuôi thả thú dữ, bọn chúng chỉ nhận một người chủ là chú, cháu đi vào, chú còn phải bảo vệ cháu!”
Nghe thấy lời này, Mục Nhiễm Tranh càng ngạc nhiên!
Khó trách chú anh lại mua ngọn núi này, hơn nữa tuyệt đối không cho người ngoài mượn, thì ra nơi này là nơi chú ấy nuôi thú dữ!
“Chú không nói chuyện vô bổ với cháu nữa! Ngoan ngoãn chờ cho chú! Ngoài ra, cháu nói với người của đoàn phim, chú là chủ của ngọn núi này, nơi đây có chuyện, chú sẽ phụ trách”
Nói xong, Quan Triều Viễn chỉ một thân một mình đi về phía lối vào.
Mục Nhiễm Tranh thấy Quan Triều Viễn biến mất trong màn đêm, anh cũng nhanh chóng quay về bên đoàn phim tìm đạo diễn.
“Đạo diễn, bảo người của chúng ta rời đi trước đi”
“Người vừa rồi là ai thế?”
“Là… Quan Triều Viễn của Dark Region, ngọn núi này là của anh ta, anh ta nói, người xảy ra chuyện ở ngọn núi này, anh ta sẽ chịu trách nhiệm”
“Một mình anh ta?”
“Đằng sau chắc là còn có người nữa, chúng ta bảo mọi người rời đi trước, thực tế sói hú ở đây là vì mùi của chúng ta ở đây nồng quá, điều này cực kì bất lợi với Tô Lam”
Đạo diễn nghe thấy lời của Mục Nhiễm Tranh, lúc này mới gật đầu bất lực, lệnh cho người của đoàn phim rời đi.
Mục Nhiễm Tranh bất lực nhìn ngọn núi lớn tối om, cho dù vẫn còn chưa yên tâm, nhưng vẫn rời đi.
Nói đến cùng, anh vẫn không bằng chú mình.
Sau khi người của đoàn phim rời đi, tiếng sói hú cũng dần dừng lại.
Trên thực tế, Quan Triều Viễn không để Mục Nhiễm Tranh đi theo, là vì bản thân anh không chắc chắn.
Mặc dù ngọn núi này là nơi anh nuôi thả thú dữ, thế nhưng, trong ngọn núi này cũng có rất nhiều thú dữ không phải do anh thuần dưỡng!
Đúng vậy, nếu trong ngọn núi này chỉ có thú dữ của anh, há chẳng phải đám sư tử với hổ các thứ của anh phải chết đói sao?
Nếu là một ma cà rồng chân chính, đương nhiên sẽ không sợ thú dữ, năng lực của họ hoàn toàn có thể đánh tay ngang với thú dữ lớn nhất.
Thế nhưng, Quan Triều Viễn không phải một ma cà rồng chân chính, anh chỉ là một thể kết hợp, sức lực và tốc độ của anh hơn rất nhiều so với loài người, nhưng cũng kém hơn nhiều so với ma cà rồng!
Anh chưa từng đọ sức với thú dữ, ai thắng ai thua, thật sự không nói chắc được…
Vừa vào trong núi, Quan Triều Viễn liền nhanh chóng lấy còi trong túi ra, liên tục thổi ba tiếng.
Tiếng còi này là chế tạo đặc biệt, phạm vi truyền âm cực kì rộng.