Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2783

Quan Triều Viễn hờ hững ngước mắt lên, xoay người đứng dậy đi về phía cửa. Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Quan Triều Viễn, trợ lý Lâm do dự một lúc, sau đó lại nói: “Ông chủ, vừa rồi tôi nghe thấy bà chủ và ông cụ gọi điện thoại bên ngoài, nói rắng ngày mai sẽ sắp xếp cho anh gặp cháu gái của tư lệnh Phùng.”

Bước chân của Quan Triều Viễn ngừng lại.

Đồng tử của anh dường như tối lại, lạnh giọng hỏi: “Còn nói gì nữa?”

Trợ lý Lâm nghiến răng đáp: “Còn nói rằng ba tháng sắp tới anh đừng hòng rời khỏi thủ đô.”

Thành phố Ninh Hải, tại biệt thự núi Ngự Cảnh.

Sau khi Tô Lam cúp máy, khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn đang ửng hồng. Cô ngây người nhìn dòng chữ “Quan Triều Viễn” trong điện thoại, chọc nhẹ đầu ngón tay trắng nõn lên trên màn hình. Cô xóa ba chữ “Quan Triều Viễn”, và chậm rãi đổi thành “chồng”. Chồng của cô!

Nhìn thấy chữ này, Tô Lam không khỏi mím môi cười thầm đầy hạnh phúc.

Khi cô chuẩn bị ấn nút lưu thì bàn tay cô lại khưng lại, cô sợ răng nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao? Cô liền nhanh chóng xóa cái tên này và thay vào đó là “ông chủ lớn”.

“A,a, ai Tô Lam ôm gấu bự tung tăng trên giường, khích động hét lên mấy tiếng. Cuối cùng, cô ấy lăn và đè trực tiếp lên con gấu, đưa tay ra chọc vào mắt con gấu: “Gấu lớn à gấu lớn, phải làm sao bây giờ?

Hình như tôi hơi nhớ anh ấy rồi”

Sau khi nằm xuống, cô đỏ mặt và tự lẩm bẩm: “Tô Lam, mày thật là nhiều chuyện.

Mới chỉ chia tay một ngày mà thôi, sau này còn phải xa nhau nhiều lần nữa, mày nên tự kiềm chế trái tim thiếu nữ của mình đi.”

Nhưng điều cô không hề nghĩ tới là cụm từ không được lâu thực sự đã thành hiện thực.

Trong mỗi ngày cô đơn mất ngủ, chỉ cần anh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhản quyến rũ kia, đều sẽ trở thành nỗi đau đến khó thở của Quan Triều Viễn. Đêm nay, cô mơ thấy Quan Triều Viễn, nên Tô Lam ngủ tương đối yên bình.

Vì đồng ý với Phương Trí Thành, Tô Lam đã trực tiếp đến tiệm ảnh Bách Tâm vào buổi chiều.

Mộ Mẫn Loan là một nữ hoàng điện ảnh và về cơ bản không có scandal nào trong suốt năm năm ra mắt vì vậy, cô có một lượng fan đông đảo, và Tô Lam biết rõ điều này. Nhưng khi cô vội vàng chạy đến cơ sở quay phim và nhìn thấy đám đông bên ngoài vẫn bị sốc: “Mộ Mẫn Loan, em đẹp quá, cố lên.”

“Mộ Mẫn Loan, cố lên, nữ thần, anh yêu em: Bên ngoài tiệm ảnh Bách Tâm, đều ngậ tràn trong tiếng hò hét của người hâm mộ Trong studio, Mộ Mẫn Loan tháo kính râm ra, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Cô luôn thích sự yên tĩnh nên mỗi khi nhận lời đóng quảng cáo, điều quan trọng nhất là yêu cầu hành trình phải được giữ kín. Nhưng là ai đã làm rò rỉ lịch trình của cô ấy lần này?

Sau khi biết tin, cậu Tư cũng vội vàng chạy tới. Vừa bước vào cửa, sắc mặt anh tuấn trở nên ảm đạm: “Ai là người phụ trách công ty của các người”

Các nhân viên trong phòng thu đưa mắt nhìn nhau, không dám phát ra tiếng động.

“Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm rò rỉ lịch trình của cô Mộ. Sớm muộn gì cũng phải thông báo cho sếp của các cô và chuẩn bị nhận thư từ luật sư đi.”

Các nhân viên run lên vì sợ hãi, Mộ Mẫn Loan cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tư Vũ Chiến, thôi bỏ đi. Bọn họ cũng không cố ý, có thể là người của chúng ta không cẩn thận.”

Tư Vũ Chiến quay lại nhìn Mộ Mẫn Loan.

Mặc dù cô ấy thường tỏ ra vô cùng thờ ơ, nhưng thật ra trái tim cô ấy rất nhân hậu, và cô ấy hiếm khi mắc bệnh ngôi sao.

Các nhân viên nhìn thấy Mộ Mãn Loan đang nói giúp cho họ, nên nhanh chóng đến xin lỗi: “Cậu Tư, cô Mộ lần này chúng tôi thị rất xin lỗi. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra lát nữa chúng tôi sẽ bảo vệ cô Mộ đi ra từ cửa sau. Tôi thực sự rất xin lỗi lân này và chúng tôi hứa rằng sẽ không bao giờ có lần sau nữa. “

Tư Vũ Chiến quay đầu lại và nhìn Mộ Mẫn Loan, như thể anh đang hỏi ý kiến của cô. Mộ Mẫn Loan gật đầu, ánh mắt ảm đạm: “Cứ như vậy đi.”
Chương 2784
Gần mười phút sau, một hàng vệ sĩ đột nhiên xuất hiện ở lối vào. hông của tiệm ảnh Bách Tâm. Họ đang vây quanh một người phụ nữ với thân hình mảnh khảnh ở giữa. Người phụ nữ đó đội một chiếc mũ lưỡi trai, và vành mũ được kéo rất thấp. Chiếc kính râm khổng lồ che gần nửa khuôn mặt của cô, Nhóm người này nhanh chóng đi qua khu mua sắm. Một số người hâm mộ tinh mắt nhận ra Tư Vũ Chiến bên cạnh người phụ nữ, đột nhiên hét lớn: “Mọi người nhìn xem, người đàn ông đó là cậu Tư, và người phụ nữ đó phải là Mộ Mẫn Loan hay sao?”
Ngay lập tức, những người hâm mộ ở cửa trước bắt đầu sôi sục, chen vào giữa: “Mau tới đó đi, về muộn không kịp chụp ảnh đâu!”
Cùng lúc đó, một bóng dáng gầy gò khác mặc đồng phục và đội mũ lưỡi trai nhanh chóng đi ra khỏi cửa hông.
Chỉ là trước khi người đó đi đến bên đường, liền nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Mộ Mẫn Loan.”
Bóng dáng cao lớn dừng lại trong tiềm thức, và sau đó nhìn lại “Trời ạ, đúng là Mộ Mẫn Loan!”
“Mọi người, lại đây, Mộ Mẫn Loan ở đây, cô ấy đi ra bằng cửa sau.”
Một fan nữ đã hét lên phấn khích và cầm điện thoại chạy theo.
Mộ Mẫn Loan cắn môi, quay người bỏ chạy. Chết tiệt!
Cô thực sự không ngờ rằng ngay cả cửa sau của tòa nhà cũng có người hâm mộ ngồi đợi mình. Giờ cô không có vệ sĩ bên cạnh, nếu đông người hâm mộ vây quanh thì rất dễ xảy ra tai nạn. Nghĩ vậy, Mộ Mẫn Loan hạ thấp vành mũ và chạy nhanh hơn.
Phía sau, tiếng la hét của fan hâm mộ nữ kia ngay lập tức thu hút nhiều người. Mọi người đều hướng về phía Mộ Mẫn Loan.
Lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở bên đường ngược chiều.
Kính cửa sổ ô tô hạ xuống, Tô Lam vươn đầu từ bên trong ra và vẫy tay với Mộ Mẫn Loan: “Ở đây, ở đây”
Mộ Mãn Loan nhìn lên và phát hiện ra rằng chính Tô Lam đang nói chuyện với mình. Mắt cô ấy sáng lên, chạy nhanh qua đường. Bởi vì Mộ Mẫn Loan lao ra đột ngột, chiếc xe định rẽ phải không hề giảm tốc độ.
Khi người lái xe nhìn thấy cô, anh ta muốn đạp phanh, dường như đã quá muộn.
“Kít”
Chỉ nghe thấy một âm thanh phanh xe chói tai vang lên. Chiếc xe bất ngờ lao vào.
Mộ Mẫn Loan mất kiểm soát. Người hâm mộ hai bên đường kinh hoàng hét lên: “Trời ơi, cẩn thận”.
Tô Lam trên xe cũng tái mặt khi nhìn thấy cảnh này: “Cẩn thận.”
Nghe vậy, Mộ Mẫn Loan quay đầu lại, đôi mắt cô bị ánh đèn xe làm chói mắt.
Cô ấy đã đưa tay mình lên che trong tiêm thức, nhưng tốc độ chạy của xe cũng không thể không chậm lại. Khi chiếc xe sắp tông vào Mộ Mãn Loan, đúng vào thời khắc mấu chốt này, một bóng đen đột nhiên từ trong đám người lao ra Với dáng người cực kỳ gọn gàng, người đàn ông đã nhảy đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan. Anh dang tay ôm cô vào lòng. Cú va chạm mạnh khiến cả hai lao về phía trước, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
“Bùm”
Tài xế đánh tay lái, chiếc xe quệt vào người người đàn ông và tông trực diện vào đai xanh. Mộ Mẫn Loan bị người đàn ông ôm vào lòng, nhào xuống đất, ngã lăn vài vòng.
Cô gần như bị cơ thể của người đàn ông bao bọc từ đầu đến cuối. Ngoại trừ một vài vết trầy xước nhẹ, thì căn bản không có thương tích nào nghiêm trọng Sau cú sốc lớn này, Mộ Mẫn Loan toàn thân run lên, dường như đã ổn định được tinh thần vài phần. Là, là người đàn ông trước mặt đã tự cứu mình.
“Anh… Anh, anh có sao không?”
Mộ Mẫn Loan đưa tay ra và chạm vào người đàn ông đang đè lên mình, chỉ để thấy rằng vai anh ta dính nhớp. Cô đưa mắt nhìn xuống, thì thấy lòng bàn tay mình dính đầy máu đỏ.
Chương 2785

“Anh ơi, anh đang đổ rất nhiều máu.”

Mộ Mẫn Loan kêu lên, và định đứng dậy.

Đột nhiên vào lúc này, người đàn ông đang đè lên cô đứng lên. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai và vành mũ được kéo xuống rất thấp, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt với những đường nét tuấn tú, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.

“Anh?”

Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi. Chợt nghe giọng nói của Tô.

Tô Lam cách đó không xa: “Mộ Mẫn Loan, cô có sao không?”

Mộ Mẫn Loan liếc nhìn về hướng Tô Lam: im Thư, tôi không sao, vừa rồi là người này đã cứu ta.”

Sau đó cô quay đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa. Còn người đàn ông này khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bóng dáng của anh ta đã biến mất trong đám đông ngay lập tức. Hành động này khiến anh lộ ra một bên khuôn mặt thon gọn mơ hồ. Một khuôn mặt với vô số đường nét rõ ràng, mê hoặc chúng sinh.

Mộ Mẫn Loan cơ thể run lên dữ dội, và gần như toàn bộ máu trên người cô đều lạnh ngắt. Toàn thân cô như bị đóng băng tại chỗ thành một bức tượng, không thể cử động được: Làm thế nào, làm thế nào có thể như thế? Làm sao có thể là anh ta?

“Duy… Duy Nam…”

Mộ Mẫn Loan thất thần đứng đó, không ngừng lẩm bẩm một cái tên trong miệng. Rõ ràng là cơ thể của cô ấy không thể kìm được mà để bay lên để đuổi theo. Nhưng chân cô ta dường như chứa đầy chì, và không thể nào cử động được dù chỉ một chút.

Tô Lam quay đầu lại và liếc nhìn những người hâm mộ đang điên cuồng lao về phía Mộ Mẫn Loan, cau mày: “Thật là, đến tận lúc lần này, sao còn ngẩn người ra đó nữa”

Cô quay đầu lại và nhìn về hướng Lục Anh Khoa nói: “Lục Anh Khoa, phiền anh lái xe sang bên kia đón người được không?”

“Được rồi, thưa cô chủ.”

Chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng, chỉ trong nháy mắt nó đã dừng lại bên cạnh Mộ.

Mẫn Loan. Tô Lam kéo cửa xe ra và nhanh chóng năm lấy cánh tay Mộ Mẫn Loan: “Cô ngẩn người ra đó vào lúc này làm gì?

Lên xe nhanh lên nào.”

“Nhưng nhưng.

Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn về hướng người đàn ông vừa mới rời đi, cả người cô run lên. Tô Lam không thể trì hoãn thêm nữa. Cô trực tiếp kéo Mộ Mẫn Loan vào trong xe, rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Lục Anh Khoa, chúng ta lập tức rời đi.”

Lục Anh Khoa nhanh chóng nhấn chân ga, chiếc xe rít lên một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu hòa vào làn xe cộ tập nập trên đường.

Tô Lam quay lại nhìn những người hâm mộ đang dần bị bỏ rơi phía sau mình, và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn về phía Mộ Mẫn Loan vẫn còn đang ngẩn ngơ, nói: “Không ngờ người hâm mộ của cô lại cuồng nhiệt đến như vậy.”

May mà lần này không có vấn đề gì to tát, Tô Lam quả thực là đã bị Mộ Mẫn Loan dọa cho một phen hú hồn.

Khi nhìn thấy Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm vào ghế trước một cách thất thần, nước mắt đã sớm lăn dài trên má, Tô Lam sửng sốt: “Mộ Mẫn Loan, cô có bị thương ở đâu đó không? Này? Cô bị sao vậy? Nói gì đi chứ.”

Tô Lam hua tay trước mặt cô vài và nhận thấy ánh mắt lơ đãng của cô cuối cùng cũng tập trung. Nhưng lúc Mộ Mẫn Loan vừa mới tỉnh lại, cô đã nhào về phía Lục Anh Khoa và hét lên: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Lục Anh Khoa trong lúc không chú ý tay lái khiến cả chiếc xe rung lên một cái. Vào lúc này, Mộ Mẫn Loan đã nổi cơn tam bành: “Dừng lại, tôi cầu xin anh, dừng lại, mau dừng lại đi”
Chương 2786

Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cô ấy, Tô Lam nhanh chóng nói: “Lục Anh Khoa, chúng ta hãy tấp vào lề và dừng lại.”

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên đường. Mộ Mãn Loan mở cửa xe và chạy ngược lại không chút do dự. Tô Lam hơi lo lắng. Do dự một lúc, cô cũng xuống xe chạy theo. Có lẽ nào Mộ Mẫn Loan đã sợ hãi đến phát điên do suýt gặp tai nạn xe hơi nấy?

Mộ Mẫn Loan tuyệt vọng chạy trên đường, và thậm chí còn không nhìn lại mỗi khi cô đụng phải ai đó. Cho đến khi có thứ gì đó vấp phải dưới chân, cả người nặng nề ngã xuống đất. Cô đến kêu một tiếng cũng không, định bò dậy.

Nhưng vào lúc này, Tô Lam bất ngờ nằm lấy tay của Tô Lam, nói: “Mộ Mẫn Loan, cô uống nhầm thuốc rồi à”

Mộ Mẫn Loan mắt đỏ hoe, cô ấy nức nở gần như không nói nên lời. Cô đột ngột nắm lấy tay Tô Lam, giọng run run: “Đúng vậy, là Duy Nam, là anh ấy, đúng là anh ấy!”

Tô Duy Nam!

Cái tên này giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời, trực tiếp khiến Tô Lam sững người tại chỗ. Mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, và cô ấy hất tay Mộ Mẫn Loan ra: “Cô im đi, cô không đủ tư cách để nhắc đến tên anh trai tôi”

Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng dậy, cô tuyệt vọng nhìn xung quanh. Kể từ sau tai nạn của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan đã kìm nén mọi cảm xúc của mình.

Trong thế giới của cô không hề có vui buồn, cũng không hề có khổ đau Dù là bất kỳ ai khi nhìn vào, cô luôn trông giống như một mỹ nhân lạnh lùng như băng.

Trừ khi cô đang diễn phim, không ai có thể phát hiện ra những thăng trầm và biến động cảm xúc nhỏ nhất trong cô ấy. Nhưng vừa rồi khi cô nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của ai đó thì những bức thành lũy mà cô cố tự tạo dựng cho mình suốt thời gian qua đã sụp đổ. Cô đã kìm nén những suy nghĩ tuyệt vọng, cùng với đau đớn và tội lỗi trong suốt vài năm trời nay tất cả đều đổ ập đến như cơn sóng vỡ bờ. Mộ Mẫn Loan đang nhìn xung quanh như phát điên trên đường phố.

Cô tuyệt vọng hét lên: “Tô Duy Nam, anh đang ở đâu? Em cầu xin anh, anh có thể ra ngoài gặp em được.

không? Đừng rời xa em nữa, em xin anh, làm ơn”

Tô Lam nghiến răng, đi lên vài bước, nắm lấy cánh tay cô: “Mộ Mẫn Loan, đừng có phát điên ở đây!

Anh trai tôi đã năm trên giường năm năm rỉ Ba tháng trước, anh ấy vẫn đang dựa vào bình thở oxy mà trút hơi thở cuối cùng. Làm sao anh ấy có thể xuất hiện ở thành phố Ninh Hải bây giờ được?”

Mộ Mẫn Loan đã khóc đến mức gần như không thể đứng vững. Nhưng sự kiên định trong đôi mắt đó, khuôn mặt đó, cả đời này cô cũng sẽ không thể quên được. Khuôn mặt ấy đã in sâu vào tâm trí cô. Dù chỉ để lộ một phần nhỏ trên gương mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để cô nhận ra. Người đàn ông đó là nam thần mà cô đặt trong lòng, sao cô có thể nhận lâm được?

Mộ Mẫn Loan nghiến răng và thoát khỏi tay Tô Lam. Cô ấy nói từng chữ một cách rõ ràng: “Tôi đi tìm anh ấy”

Chỉ là cô chưa đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt, nhẹ nhàng ngã về phía trước.

“Mộ Mẫn Loan”

Tư Vũ Chiến vội vàng đuổi theo, thấy Mộ Mẫn Loan sắp ngất đi, anh ta liền lao đến, ôm ngang lấy cô. Anh cau mày thật chặt và nhìn Tô Lam. Còn Tô Lam nhìn thấy Mộ Mẫn Loan khóc như vừa mới khóc như chết đi sống lại một góc trái tim cô cũng nhói lên một cách yếu ớt. Cô khẽ thở dài nói: “Vừa rồi cô ấy suýt bị xe đụng nên có chút kinh hãi.”

Tư Vũ Chiến gật đầu: “Cảm ơn cô Tô.”

Tô Lam lắc đầu: “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”

“Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước.”

Nói đến đây, Tư Vũ Chiến vội vàng bế Mộ Mẫn Loan trên tay lên xe, và nhanh chóng đi về phía bệnh viện. Tô Lam thất thần đứng đó nhìn theo chiếc xe đang dần. Lục Anh Khoa bước tới, n “Thưa cô, ở ven đường không an toàn.
Chương 2787

Lên xe trước đi.”

Tô Lam gật đầu. Sau khi lên xe, cô ngây người dựa vào kính cửa sổ xe. Ánh mắt cuồng loạn của Mộ Mãn Loan ban nãy vãi còn hiện về trong tâm trí cô. May mà vừa rồi không có phóng viên ở đó, nếu không nếu có người bắt gặp bộ dạng cuồng loạn của Mộ Mẫn Loan thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

“Tôi nhổ vào, tại sao tôi phải mềm lòng với loại phụ nữ như vậy? Thật là.”

Tô Lam căn chặt môi và lần lượt nhìn lên: “Lục Anh Khoa, có thể gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hiện tại của anh trai tôi được không?”

Cô không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng tuyệt vọng của Mộ Mãn Loan vừa tồi, một góc nào đó trong trái tim Tô Lam dường như cũng phảng phất một nỗi niềm mong đợi. Nếu những gì Mộ Mẫn Loan nói là sự thật thì điều đó thật tuyệt.

“Được, thưa cô chủ.” Nói xong những lời này, anh lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Sau một vài cuộc trò chuyện ngắn, anh ấy trả lời Tô Lam: “Bệnh viện cho biết, sau nửa tháng, đợi khi tình trạng của anh Tô ổn định, họ sẽ tính đến việc phẫu thuật sửa chữ: Tia hy vọng cuối cùng trong tâm trí cô cũng bị bay biến, và Tô Lam cúi đầu có phần lạc lõng. Chắc chắn là Mộ Mẫn Loan đã nhìn lầm. Lục Anh Khoa nhìn thấy vẻ tối tăm trên khuôn mặt nhỏ của Tô Lam trong gương chiếu hậu. Anh ta ngập ngừng một lúc rồi vẫn quyết định nói: “Anh Tô là người tốt đại nạn không chết, chắc chắn sẽ may mắn, bà chủ, cô nên tin tưởng vào khả năng của ông chủ.”

Nghĩ đến Quan Triều Viễn, tâm trạng chán nản ban đầu của Tô Lam được cải thiện một chút.

“Lục Anh Khoa, không biết Quan Triều Viễn khi nào trở lại?”

Các biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Anh Khoa có phần hơi mất tự nhiên: “Lần này công việc có thể có chút phiền phức, thời gian có thể lâu hơn mọi lần ạ”“

“Vậy ư”” Tô Lam trầm giọng đáp, cô quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước khi đi ngủ, Tô Lam vẫn chờ cuộc gọi của Quan Triều Viễn.

Nhưng cô không đợi cuộc gọi của anh mà lại là cuộc gọi của Phương Trí Thành.

“Bà tổ cô Tô Lam của tôi ơi, tôi nghe nói hôm nay Mộ Mãn Loan suýt nữa gặp tai nạn xe cộ, cô không sao chứ?”

“Tôi ổn, nhưng mà bộ phim truyền hình của anh thì lại không ổn.”

Vẻ mặt Phương Trí Thành cứng đờ: “Bà cô ơi, cô nói đây là có ý gì?”

“Mộ Mẫn Loan suýt bị tai nạn xe hơi và vô cùng hoảng sợ. Cho dù tôi có đi mời cô ấy lần này, e rằng cũng khó có thể lay chuyển được.” Tô Lam hơi hụt hãng khi nói ra điều này.

Bởi vì có vẻ như từ khi Quan Triều Viễn rời đi, tất cả những gì cô làm đều có chút không được thuận lợi.

Phương Trí Thành tâm lý nặng nề, khó khăn lảm mới mở miệng đáp một câu: ‘Ài…”

“Ài, thôi bỏ đi, nếu không được thì tôi sẽ đổi người khác. Chao ôi, Tô Lam, đợi một lát, người đại diện của Mộ Mẫn Loan đã gọi cho tôi rồi, tôi sẽ gọi lại sau.”

“Được thôi.”

Tô Lam nhìn vào màn hình đã bị tắt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Người đại diện của Mộ Mẫn Loan thậm chí còn chủ động liên hệ với Phương Trí Thành. Đây thực sự là một điều hiếm thấy. Nhưng chỉ hai phút sau, cuộc gọi của Phương Trí Thành lại đến.

Ngay sau khi Tô Lam vừa nhấc máy, cô đã nghe thấy giọng nói đầy xúc động ở đầu dây bên kia: “Tô Lam thật tuyệt! Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ra tay, bất kể làm gì, đều có thể nằm chắc thành công.”

“Người đại diện của Mộ Mẫn Loan vừa gọi cho tôi và đồng ý diễn xuất hữu nghị vai Võ Tắc Thiên trong phim.”

Đôi mắt Tô Lam sáng lên, cô ngạc nhiên nói: “Thật không?”

“Đến điện thoại cũng đã gọi cho tôi, làm sao có chuyện là giả? Còn nói ngày mai sẽ đọc kịch bản và giúp chúng ta điều chỉnh lịch trình.”

Tô Lam biết rằng Mộ Mãn Loan đây là muốn cảm ơn cô vì đã giúp đỡ ngày hôm nay, vì vậy cô ta đã đồng ý biểu diễn hữu nghị trong phim của Phương Trí Thành. Thôi bỏ đi, mọi người đều vui vẻ là được. Tô Lam đã đến đoàn phim vào ngày hôm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK