Dù sao Tống Chỉ Manh cũng là ảnh hậu, nếu cô ấy muốn giấu cảm xúc, cũng không phải chuyện khó gì Khúc Thương Ly cũng không phản kháng, anh ấy chỉ bình tĩnh nhìn Quan Triều Viễn: “Nếu cậu cả Quan không tin, có muốn vào lục soát nhà không?”
Tô Lam vội vàng tiến lên, kéo Quan Triều Viễn ra, sau đó hết sức có lỗi nhìn Khúc Thương Ly: “Anh Khúc, thật sự xin lỗi anh. Quan Triều Viễn vì quá lo lắng cho chị anh ấy nên mới như vậy. Lúc chị ấy ra ngoài, tâm trạng không được tốt, nên chúng em không yên tâm, mới tới xem chị ấy có tới tìm anh không”
Vẻ mặt Khúc Thương Ly cũng không có gì thay đổi cả.
“Đích thực cô ấy có tới tìm anh, nhưng mới nói mấy câu đã đi rồi. Anh cũng không biết rốt cuộc giờ này cô ấy đang ở đâu, nếu như có thể, hy vọng sau khi hai người tìm được hãy báo với anh một tiếng”
“Được, xin lỗi, đã quấy rây anh”
Tô Lam vội vàng kéo Quan Triều Viễn đi.
Sau khi cửa đóng lại, Khúc Thương Ly mới thả lỏng Ánh mắt vừa rồi của Quan Triều Viễn thật sự rất sắc bén.
Hơn nữa, áp lực trên người anh ta quá mạnh, vừa rồi nhìn mình, anh ta để lộ ra áp lực rất lớn mình chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.
Khúc Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn Khúc.
Thương Ly: “Cha, không phải từ nhỏ cha đã dạy con không thể nói dối sao?”
Khoé miệng Khúc Thương Ly nhẹ nhàng cong lên, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Con trai: “Lần này là vì cô ấy bị thương. Nếu như chúng †a để cô Tô Lam đưa cô ấy đi, không thể kịp thời tới bệnh viện, vậy phải làm sao đây?”
Khúc Nhất Phàm nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng ạ, hơn nữa, chú vừa nãy thật hung dữ, cha có sợ không?”
Khúc Thương Ly cảm thấy hơi buồn cười, anh ấy đưa tay nhéo mặt con trai: “Có con ở bên cạnh cha, cha không sợ gì cả”
“Con cũng vậy”
Trên xe, vẻ mặt Tô Lam vẫn nghiêm túc như cũ.
“Phải làm sao đây? Chị Chỉ Manh không có ở chỗ ảnh đế Khúc, vậy chị ấy có thể đi đâu chứ? Chồng à, anh có biết ở thành phố Ninh Giang chị ấy có người quen nào không? Đêm nay chúng ta đi tìm thử xem, tâm trạng chị ấy không ổn định lại chạy ra ngoài, em lo chị ấy sẽ gặp nguy hiểm”
So sánh với Tô Lam đang lo lắng, vẻ mặt Quan Triều Viễn lại vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta về nhà đi”
Tô Lam trợn tròn mắt: “Nhưng mà chị Chỉ Manh..”
“Chị ấy không sao đâu”
Tô Lam khó hiểu: “Sao chị ấy lại không sao chứ? Tại sao?
Em không hiểu”
“Em có nhớ không?mỗi lần Tống Chỉ Manh gặp Khúc Thương Ly, tâm trạng Khúc Thương Ly sẽ đột nhiên trở nên rất kích động”
Tô Lam nghiêm túc nhớ lại.
“Hình như là vậy”
Trước khi gặp Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly vẫn là một người quân tử nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Nhưng khi hai người gặp mặt, tâm trạng của anh ấy sẽ mất kiểm soát.
“Em có phát hiện, hôm nay anh ta bình tĩnh quá mức không?”
Chương 3499
Mặc dù kì năng diễn xuất của Khúc Thương Ly rất tốt, nhưng dù kĩ năng tốt hơn nữa cũng không che giấu được ánh mắt.
Trong mắt Khúc Thương Ly không có lo lắng.
Tô Lam lập tức hiểu ra: , ý nh là, chị Chỉ Manh đang ở chỗ Khúc Thương Ly nhưng anh ấy lại không nói cho chúng ta?”
“Đại khái là vậy, nhưng mà nếu đây là chuyện giữa hai người họ, vậy cứ đế bọn họ giải quyết đi”
Ít nhất bây giờ có thể chắc chăn được Tống Chỉ Manh không gặp nguy hiểm, vậy là đủ rồi”
Tô Lam gật đầu, tỏ ý cô đồng ý với cách nói của anh.
“Bay giờ em chỉ hi vọng chị Chỉ Manh và ảnh đế Khúc có thể giải thích rõ hiểu lầm giữa hai người.”
Gương mặt Tô Lam lộ ra vẻ mong chờ.
“Chồng à, anh nói xem, hai người bọn họ vốn là trai tài gái sắc, thật là xứng đôi. Hơn nữa anh cũng xem ảnh rồi đấy, em chỉ xem ảnh thôi cũng có thể cảm giác được hai người họ quan tâm đối phương rất nhiều rồi. Nếu hai người họ có thể cởi bỏ khúc mắc lúc trở, ở bên Quan Triều Viễn không lên tiếng, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Tô Lam thấy mình không được đáp lại thì nghiêng đầu qua nhìn, đúng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Quan Triều Viễn.
“Sao thế?”
Đột nhiên Tô Lam nghĩ tới, vừa rồi ở nhà, hình như Quan Triều Viễn còn có điều chưa nói hết.
“Đúng rồi, ban nấy ở trong vườn hoa, có phải anh có gì còn chưa nói đã bị cắt ngang không?”
“Thật ra thì bất kể là đối với Khúc Thương Ly hay đối với Tống Chỉ Manh, hay người tách ra vẫn tốt hơn”
Đột nhiên Quan Triều Viễn không đầu không đuôi nói một câu, khiến Tô Lam trợn tròn mắt.
Tô Lam bày tỏ mình không đồng ý với ý kiến của anh.
“Tại sao phải làm vậy chứ? Chuyện đã đến nước này, chúng ta căn bản đã có thể chắc chắn, chị Chỉ Manh rất có khả năng chính là mẹ của Nhất Phàm, bọn họ một nhà ba người ở bên nhau, chẳng lẽ không được sao?”
Xe đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tiến vào biệt thự.
Lúc Tô Lam dứt lời, Quan Triều Viễn đánh xe vào nhà để xe, rồi tắt máy.
Nhưng anh không xuống xe, mà nghiêng đầu nhìn Tô Lam.
“Tống Chỉ Manh bị bệnh.”
“Cái gì?”
“Chị ấy bị bệnh, hơn nữa có thể là một loại bệnh rất nặng”
Sau khi Tống Chỉ Manh tới thành phố Ninh Giang một thời gian, Quan Triều Viễn nhận được điện thoại của mẹ cô ấy.
Giọng bà ấy hơi nặng nề, đầu tiên là hỏi một vài chuyện liên quan đến Tống Chỉ Manh.
Quan Triều Viễn vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng sau khi nghe dì út nói bệnh tình của Tống Chỉ Manh, tâm trạng anh không hiểu sao cũng trở nên hơi nặng nề.
“Tại sao có thể như vậy chứ? Anh nói đi, rốt cuộc chị Chỉ Manh bị bệnh gì?”
Mặt Tô Lam lộ ra vẻ không dám tin, rõ ràng trông chị Chỉ Manh vui vẻ như vậy, không khác gì người bình thường, tại sao Quan Triều Viễn lại nói cô ấy bị bệnh chứ?
Chương 3500
Quan Triều Viễn cũng không trực tiếp trả lời cô, mà tìm một bức ảnh trong điện thoại, đưa cho Tô Lam xem.
“Sau khi xem cái này, không chừng em sẽ biết đấy”
“Ưm..”
Không biết qua bao lâu, Tống Chỉ Manh đang mơ màng tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô ấy là trần nhà xa lạ, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu khiến cô ấy có chút hoảng hốt.
“Cô ơi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”
Một giọng nói non nớt vang lên bên tai, kéo lí trí của cô ấy trở về hiện thực.
Tống Chỉ Manh quay đầu lại nhìn, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Khúc Nhất Phàm.
Cô ấy bị dọa sợ hết hồn, vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Nhất Phàm, sao cô lại ở đây? Đây là đâu?”
Khúc Nhất Phàm ngồi ở đầu giường, hai tay chống cằm, ngoẹo đầu nhìn Tống Chỉ Manh.
“Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô đi vào tiểu khu nhà cháu, suýt chút nữa bị cha đụng phải. Nên cha mang cô về”
“Cha?”
Tống Chỉ Manh khẽ khép mắt lại, cẩn thận nhớ lại Một đoạn phim nhẹ nhàng lướt qua trong đầu.
Đêm qua sau khi thấy bức ảnh đó, cô ấy mất hồn mất vía đón xe chạy tới đây.
Sau đó hình như suýt chút nữa bị xe hơi đụng trúng. Sau đó nữa, cố ấy nhìn thấy Khúc.
Thương Ly, cuối cùng thì ngủ mê man.
Hai mắt Tống Chỉ Manh sáng lên, cô ấy có chút gian xảo nhích lại gần Khúc Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Ý cháu là, cha cháu ôm cô về hả?”
“Đúng rồi, hơn nữa còn là tư thế ôm công chúa trong truyền thuyết nha”
Tống Chỉ Manh cảm thấy mặt nóng ran, cô ấy lấm lét nhìn xung quanh.
“Vậy cha cháu đâu? Cô có chuyện muốn hỏi cha cháu”
Khúc Nhất Phàm chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hai cô cháu quay đầu lại nhìn, phát hiện Khúc Thương Ly bưng một chén đồ ăn đi vào.
Anh ấy mặc quần áo ở nhà màu xám tro, chân đi dép lê.
“Có chuyện gì chờ ăn sáng xong rồi nói”
Tống Chỉ Manh cũng không nói gì cả, chỉ mở to mắt nhìn anh ấy.
Dù là người bình tĩnh như ảnh đế Khúc thì bị cô ấy nhìn chăm chăm như vậy cũng vẫn sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Anh đặt đồ ăn xuống tủ đầu giường, liếc con trai mình: “Nhất Phàm, con ra ngoài trước đi”
Khúc Nhất Phàm nhìn cha mình.
“Cha, cha chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, vậy của con đâu?”
Ánh mắt Khúc Thương Ly loé lên, tức giận trừng cậu bé.
“Của con ở ngoài bàn ăn, không biết tự đi lấy sao?”
Khúc Nhất Phàm lè lưỡi với anh ấy, làm mặt xấu, sau đó cười tinh quái với Tống Chỉ Manh: “Cô ơi, cô từ từ ăn nhé, cháu ra ngoài trước đây!”
Chương 3501
“Được”
Hai người đưa mắt nhìn Khúc Nhất Phàm rời đi, sau đó ánh mắt Tống Chỉ Manh vẫn nhìn ra phía cửa.
Khúc Thương Ly cũng không ngồi xuống, anh ấy đứng ở mép giường, đưa ly sữa còn ấm tới: “Tối qua tôi đã mời bác sĩ riêng đến kiểm tra giúp cô, cô không đụng vào xe hơi, cơ thể cũng không có gì đáng ngại cả, nghỉ ngơi một đêm hẳn là không sao nữa rồi”
“Khúc Thương Ly”
Đột nhiên Tống Chỉ Manh gọi tên anh ấy.
Khúc Thương Ly chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy.
“Ăn sáng xong thì sửa soạn, rửa mặt đi, tôi sẽ đưa cô về”
“Khúc Thương Ly”
Tống Chỉ Manh vẫn nhìn anh ấy, vẫn cố chấp gọi tên anh ấy.
Khúc Thương Ly bị cô ấy làm cho có chút phiền, cau mày lại.
“Tôi ở đây”
Tống Chỉ Manh không nhận ly sữa trong tay anh “Năm đó tôi đã mang thai, đúng không?”
Tống Chỉ Manh vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly lập tức giống như.
bị băng giá bao phủ.
Lúc mở miệng, giọng anh lạnh như băng.
“Tại sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Cô là phụ nữ, có mang thai hay không, hẳn cô rõ hơn tôi.”
Nhưng lúc này, mặt Tống Chỉ Manh vô cùng mờ mịt.
Giọng cô ấy hơi đờ đãn, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói vô cùng rõ ràng: “Tôi… Tôi thật sự không nhớ”
Một câu “tôi không nhớ”, gần như đã lập tức đốt lên lửa giận trong lòng Khúc Thương ty.
Anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Tống Chỉ Manh “Chúng ta đã chia tay sáu năm nay, cho dù ban đầu chúng ta thật sự có hiểu lầm gì đó, thời gian cũng đã đủ để xoá nhoà tất cả rồi”
Tống Chỉ Manh mở to mắt nhìn Khúc Thương Ly, cũng không biết lời anh có ẩn ý gì.
Khúc Thương Ly nói rõ từng chữ: “Vậy nên, chuyện tới bây giờ, căn bản không cần mượn cớ gì nữa cả. Ban đầu là cô nói chia tay, nên hôm nay cô đừng làm ra vẻ vô tội trước mặt tôi nữa, vậy chỉ khiến tôi ghét cô hơn thôi, biết chưa?”
Sau khi ném xuống câu đó, Khúc Thương Ly trực tiếp đặt mạnh ly sữa xuống đầu giường.
Sau một tiếng “cạch” thật vang, Khúc Thương Ly quả quyết xoay người, không chút do dự rời đi.
“Khúc Thương Ly”
Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi, dường như muốn nói gì đó, như lại như bị nghẹn ở cổ họng.
Cô ấy luống cuống ngồi ở trên giường, hai tay ôm chặt đầu gối, cảm thấy đầu mình thật hỗn loạn.
“Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Trong trí nhớ của cô ấy, cô ấy yêu Khúc Thương Ly rất sâu đậm.
Chương 3502
Mặc dù kí ức về mấy ngày quan trọng nhất đó đã mất, nhưng cho tới nay, cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ bứt bỏ Khúc Thương Ly.
Cô ấy yêu anh ấy như vậy, sao có thể rời bỏ anh ấy chứ?
Vậy nên sáu năm qua, cô ấy luôn tìm câu trả lời khắp nơi.
Tại sao năm đó Khúc Thương Ly lại rời bỏ cô, sau khi gặp tai nạn, vì sao lại đoạn tuyệt như vậy?
Nhưng hôm nay, cô ấy đã nghe được gì?
Khúc Thương Ly nói mình đã nói chia tay?
Sao có thể chứ? Nhất định là chỗ nào đó có vấn đề!
Tống Chỉ Manh lảo đảo đứng dậy khỏi giường Lúc cô ấy đi tới phòng khách, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe hơi.
Khúc Nhất Phàm đang ngồi ăn sáng trên bàn, cậu bé nghiêng đầu nhìn Tống Chỉ Manh.
“Cô ơi, cô muốn tìm cha cháu sao?”
Tống Chỉ Manh gật đầu.
“Nhưng cha vừa nhận một cuộc điện thoại, có lẽ hôm nay phải ra ngoài làm Sau khi uống cạn ly sữa, Khúc Nhất Phàm nhảy xuống khỏi ghế.
Cậu bé đi đến cạnh Tống Chỉ Manh, đưa †ay túm tay cô ấy.
“Cô à, cha đã nói rồi, nếu như không ăn sáng, sau này rất dễ bị đau bụng. Bây giờ cháu là đàn ông, cha đi ra ngoài, cháu sẽ chăm sóc cô”
Nói xong, Khúc Nhất Phàm dắt tay Tống Chỉ Manh, lại lần nữa trở về phòng ngủ Cậu bé gắng sức bưng ly sữa từ đầu giường xuống, đặt vào tay Tống Chỉ Manh.
“Cô ơi, cô uống sữa trước đi, sau đó ăn đồ ăn, như vậy cơ thể mới mau khoẻ lại được”
Tống Chỉ Manh nhìn gương mặt đơn thuần của Khúc Nhất Phàm, nhất thời không thể nói ra câu từ chối được.
Cô ấy chỉ có thể gật đầu khẽ mỉm cười.
“Được”
Tống Chỉ Manh vừa ăn sáng, trong đầu vừa nghĩ đến những lời Khúc Thương Ly nói với mình ban nấy, Giờ Khúc Thương Ly đã ra ngoài, có phải có nghĩa là tạm thời anh ấy sẽ không đưa mình đi không?
Chỉ cần cô ấy không rời khỏi đây, sớm muộn cũng có một ngày, cô ấy nhất định biết rõ chân tướng sự thật.
Sau khi quyết định, tâm trạng Tống Chỉ Manh thả lỏng một chút.
Ăn sáng xong, Tống Chỉ Manh thu dọn chén đũa và ly sữa của mình và của Khúc Nhất Phàm, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Nhất Phàm, trong tủ lạnh còn thức ăn không?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khúc Nhất Phàm gật đầu lia lịa.
“Đương nhiên là có! Cứ cách hai ngày cha sẽ mang cháu đi siêu thị một lần, sau đó lấp đầy tủ lạnh. Dì không biết đâu, cha nấu ăn vô cùng ngon!”
“Vậy sao?”
Tống Chỉ Manh cười, cô ấy không nói cho Khúc Nhất Phàm biết, chuyện này cô ấy cũng biết.
Trước kia lúc hai người ở bên nhau, Khúc Thương Ly từng nói với cô, muốn giữ trái tim một người phụ nữ, trước hết phải lấy lòng dạ dày của cô ấy.
Nên Khúc Thương Ly luyện tập nấu ăn rất ngon.