Không dám tin lùi lại phía sau mấy bước, ‘Weilia mở miệng nói: “Ôi trời ơi, Minh Hoa có phải là cô không?”
Đúng vậy, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô ta không phải ai khác, chính là Liễu Minh Hoa.
Sau khi cô ta bị tạt axit sunphuric, thì đã bị mù mắt phải, khoảng bảy mươi phần trăm gương mặt đó đã bị bỏng.
Cô ta cầm tiền đền bù, tiếng hành hai mươi cuộc phẫu thuật nhưng cũng không có cách nào khôi phục lại gương mặt cũ.
Tuy mắt phải của cô ta được lắp mắt nhân tạo, cũng không quá tự nhiên nhưng dù sao cũng hơn là có một cái lỗ sâu hoắm thì cũng tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi da mặt của cô ta bị tổn thương, mặc dù đã trải qua rất nhiều lần cấy da, nhưng vết thương vẫn chồng chất, đã không còn là gương mặt thanh tú như xưa nữa.
“Trời ơi, làm sao cô lại biến thành bộ dạng như thế này vậy?”
Thật sự Weilia không thể tin nổi vào hai mắt của mình, chỉ mới ngắn ngủi có hơn một năm, cuối cùng thì Liễu Minh Hoa này đã trải qua chuyện đáng sợ gì vậy?
Hai người Weilia và Minh Hoa quen biết nhau, có lẽ phải nhắc lại từ một năm trước, lúc mà Nhan Thế Khải đưa cô ta ra nước ngoài giải sầu.
Hai người vì một cơ duyên nào đó mà đã gặp nhau và quen biết nhau trong bệnh viện.
Liễu Minh Hoa rất thích cuộc sống ở nước ngoài, vì vậy cô ta cũng sẽ thường xuyên dùng MSM để giữ liên lạc với Weilia, hai người họ dần dần trở thành bạn bè có chuyện gì cũng nói với nhau.
Như kiểu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quan điểm của hai người họ cũng giống nhau, đều muốn được sống cuộc sống giàu có.
Liễu Minh Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi, trên mặt của cô ta tràn đầy sự oán hận: “Chị Weilia, chị có biết vì sao em phải nghìn dặm xa xôi chạy đến đây không?”
“Chẳng lẽ người đã hại em thành bộ dạng như thế này chính là Tô Lam sao?”
Vừa nghe thấy cái tên này, Liễu Minh Hoa hận đến mức không thể cần nuốt xương cốt của Tô Lam, sau đó uống từng ngụm máu của cô ta.
“Đúng vậy, chính là con tiện nhân đó. Nếu không phải do cô ta, em đã kết hôn với anh Khải từ lâu rồi và em cũng sẽ không sa sút thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này!”
Liễu Minh Hoa nói đến đó thì chỉ còn lại nước mắt khổ sở: “Chị, lần này chị nhất định phải giúp em, em muốn khiến cho con khốn kia chết không được tử tết”
“Chuyện đó trước tiên em hãy bình tĩnh một chút, chúng ta về khách sạn rồi nói tiếp”
Weilia nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Minh Hoa cũng thấy phía sau lưng hơi có cảm giác tê dại.
Cô ta cũng không thật sự coi Liễu Minh Hoa là bạn tốt của mình, chẳng qua cô ta đang cần tiền, mà vừa khéo Liêu Minh Hoa cũng có tiền thôi.
“Lần này coi như số em gặp may đấy, một tuần sau, có thể Tô Lam sẽ quay lại chỗ chị để làm kiểm tra, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ ra cách để báo thù cho em. Chuyện này chị chắc chắn sẽ làm thay cho em, nhưng mà tiên của chị…”
‘Weilia vừa lôi kéo Liễu Minh Hoa ra ngoài, chỉ có điều cô ta còn chưa nói hết, Liễu Minh Hoa đã lập tức móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, nhét vào trong tay cô ta: “Người trước kia tạt axit sunphuric vào em, gia đình người đó đã đền bù cho em một khoản tiền, chi phí phẫu thuật đã tiêu tốn không ít, bây giờ chỉ còn lại hai trăm nghìn đô la em có thể cho chị tất cả. Nhưng em cũng muốn chị đồng ý với em, chị chắc chắn phải để cho em nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Tô Lam!”
“Đồng ý!”
‘Weilia một tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong tay Liễu Minh Hoa, trên mặt lộ ra một nụ cười tham lam đắc ý.