“Xa như vậy sao? Vừa hay là vị trí xa nhất.”
“Nếu như chúng ta muốn tới đó thì có hai người án, một là có thể đi đường bộ, chỉ là khá xa, hơn nữa nếu đi đường bộ thì bây giờ em đang mang thai, anh sợ em không chịu được.”
“Phương án hai thì sao ạ?”
“Đi đường thủy, chúng ta có thể bắt xe đến bến tàu trước, sau đó tiếp tục đi thuyền từ đây đến chỗ này. Sau khi xuống xuống ở chỗ này, chúng ta đã đến rất gần Love Valley rồi.”
“Phải… phải ngồi thuyền à?” Tô Lam không khỏi nghĩ đến hành trình khổ sở khi cô và Quan Triều Viễn đi du lịch trước đây.
“Sao vậy? Nếu luôn ở trên thuyền thì em sẽ thoải mái hơn một chút. Còn đi đường bộ thì phải ngồi ô tô, máy bay, anh sợ em không chịu nổi. Hơn nữa, nếu ngồi thuyền thì sẽ nhanh hơn.”
“Được, vậy thì ngồi thuyền đi, phải rồi, em vẫn còn một chuyện nữa phải nói với anh, em muốn mang nó theo!”
Khi Giản Ngọc nhìn thấy con sói trắng đang bị nhốt trong lồng liền giật nảy mình.
“Anh ấy vẫn luôn nuôi nó, anh yên tâm đi, chúng đều thường xuyên được huấn luyện, sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương đâu, dọc đường chúng ta có nó bảo vệ sẽ an toàn hơn nhiều.” Tô Lam mỉm cười nhìn sói trắng trong lồng.
“Điều anh tò mò là tại sao Quan Triều Viễn lại có con của Vua Sói trắng? Anh đã mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm con của Vua Sói trắng này, nhưng tiếc là vẫn luôn không tìm được. Hóa ra là bị Quan Triều Viễn bắt đi rồi à.”
Giản Ngọc cẩn thận phân biệt dấu hiệu trên người sói trắng, Tô Lam cũng có thể thấy rằng con sói trắng không có ác cảm gì với Giản Ngọc.
“Anh nói nó thật sự là Vua Sói trắng sao? Lúc trước khi anh ấy nói với em nó là một con sói trắng, em còn tưởng rằng anh ấy đang khoác lác.”
“Đây quả thật là một Vua Sói, tuy rằng nó đã cách xa bầy sói rất lâu rồi, nhưng tiếng hú của Vua Sói rất độc đáo, nó vẫn có thể hiệu lệnh thiên hạ.”
“Vậy thì chúng ta càng không có gì phải sợ nữa rồi, ngày mai liền lên đường.”
Giản Ngọc cũng biết rằng Tô Lam không thể chờ đợi thêm nữa, vì vậy họ đã dẫn theo sói trắng xuất phát vào ngày hôm sau.
Sau một ngày đi ô tô, họ đã đến bến tàu nơi họ chuẩn bị lên thuyền, Giản Ngọc đã bảo người chuẩn bị trước rồi.
May là Quan Triều Viễn cái gì cũng có thứ sở hữu riêng, ngay cả du thuyền cũng không ngoại lệ.
Giản Ngọc và Tô Lam cùng nhau lên thuyền, nhưng chỉ mới lên được mấy giờ đồng hồ, Giản Ngọc đã phát hiện Tô Lam không ổn, cô cứ luôn trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Giản Ngọc lập tức đến phòng của Tô Lam để hỏi han, tiếng nôn mửa liên tục phát ra từ trong nhà vệ sinh của Tô Lam.
“Tô Lam, em không sao chứ?” Giản Ngọc gõ cửa nhà vệ sinh.
“Không… ọe…”
Một lúc lâu sau, Tô Lam mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt vô cùng kém.
“Em không sao, chỉ là say sóng thôi.” Tô Lam yếu ớt dựa vào tường nói.
“Say sóng à? Vậy sao em không nói sớm?” Giản Ngọc đột nhiên lo lắng, “Vốn dĩ em đang mang thai và nôn mửa dữ dội rồi. Nếu em lại còn say sóng nữa thì cả một chặng đường này em còn muốn sống nữa không hả?”
“Không sao, không phải anh nói đi thuyền là nhanh nhất sao? Hơn nữa, nếu đi đường bộ em không biết mình có chịu nổi sóc nảy không?”