Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3777


Chẳng lẽ những ngày này anh mỗi ngày đều loay hoay, ngày đêm điên đảo, chính là vì để dành ra thời gian đến cùng mình đi nước M sao?


Rốt cục lấy lại tinh thần, Tô Lam đột nhiên cảm thấy một nỗi ấm áp dâng lên. Nếu không phải giờ phút này cô bị vướng phải dây.


an toàn, cô nhất định sẽ bay qua nhào đến trong ngực Quan Triều Viễn, cho anh một cái ôm siêu cấp lớn!


Cái tên Quan Triều Viễn này mặc dù bình thường thích dương bản mặt lạnh lùng, bày ra một dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.


Thế nhưng đến lúc anh bắt đầu chiều chuộng người, quả thực liền có thể đem người dính chết “Ông xã, em yêu anh chết mất!”


Kéo lấy dây an toàn, Tô Lam cưỡng ép vươn người đến trước mặt Quan Triều Viễn, hôn chụt một cái lên gương mặt anh.


Đầu lông mày của Tô Duy Nam đang ngồi đối diện cau lại, quả thực không có mắt nhìn: *Ở trước mặt người lớn, ít nhiều cũng phải chú ý chút hình tượng”


Tô Lam có chút ngượng ngùng thè lưỡi, cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ lại sự bất ngờ đột ngột này.


Thực ra vào một giờ trước đó, hội nghị cấp cao của Quan Triều Viễn đã sớm kết thúc. Anh sở dĩ sẽ đến trễ chỉ là bởi vì đi một chuyến đến chỗ của Tân Tấn Tài.


Vốn dĩ Mộ Mẫn Loan không hề muốn tỉnh lại.


Quan Triều Viễn bảo Tân Tấn Tài chuẩn bị một số máy theo dõi thai nhi mang tới cho mình, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể nắm rõ được tình trạng cơ thể của Tô Lam.


Hơn nữa ở phía sau khoang máy bay còn có mấy bác sĩ sản khoa đi cùng, nhỡ xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào trong suốt hành trình bay.


Lúc này Tô Lam đang ngồi trên máy bay, quả thực giống như đang mơ vậy, cô trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn: “Chồng à, chúng ta có thể ở bên kia trong bao lâu?”


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Em muốn ở bao lâu nào?”


Tô Lam đưa tay lên tính toán cẩn thận một lúc: “Công việc của anh bên này bận lắm phải không? Vậy mình ở lại nửa tháng nhé?”


Quan Triều Viễn nheo mắt, cô lại vội vã sửa lời: “Lâu quá hả anh? Nếu không thì mười ngày?”


Quan Triều Viễn nhíu mày: “Mười ngày có khác gì nửa tháng hả?”


Lúc này đây Tô Lam cũng tức giận thật rồi: “Một tuần được chưa? Ôi thôi, được rồi, một tuần thì một tuần, không thể ít hơn được nữa đâu.”


Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của cô, Quan Triều Viễn mới đẩy tài liệu trong tay mình ra trước mặt cô: “Anh đã xử lý xong công việc trong hai tháng tiếp theo rồi.”


“Hai tháng? Cái gì?”


Sau khi Tô Lam nghe anh nói vậy, đôi mắt cô trợn tròn cả lên, quả thực cô không tin nổi vào tai mình: “Chồng à, ý anh là anh có thể ở với em bên kia những hai tháng hả?”


Tô Lam liếc mắt nhìn xuống cái bụng của mình, giờ cô đã hơn bảy tháng rồi, nếu thêm hai tháng nữa thì đứa bé cũng sắp ra đời rồi Quan Triều Viễn hơi nhướng mày, không lạnh không nhạt nói một câi “Nếu em thấy thời gian dài quá thì chúng †a có thể giảm bớt một chút”


Tô Lam hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên: “Không dài, không dài mà, không dài một chút nào.”


Giờ khäc này đây, máy bay cũng bắt đầu cất cánh.


Cô cởi đai an toàn trên người mình ra, đi vòng qua tới chỗ Tô Duy Nam phía trước: “Anh ơi, tốt quá rồi, chúng ta có thể sang nước M với anh những hai tháng đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK