Lần này mưu kế không thành, cô ta vẫn còn có biện pháp khác.
Chỉ cần có thể làm cho chuyện sau này không thất bại, cô ta không sợ.
Người phụ nữ bên cạnh Quan Triều Viễn nhất định chỉ có thể là cô ta!
“Anh hai, chị dâu nhỏ, hai người yên tâm đi. Trên người thăng bé chỉ có một vài vết thương ngoài da thôi. Để thăng bé năm viện quan sát hai ngày là sẽ không sao đâu.”
Tân Tấn Tài xem qua hồ sơ bệnh án trong tay.
Quan Triều Viễn không yên lòng về những bác sĩ khác, cho nên cố ý anh ta ra khỏi quân khu.
Thẩm Tư Hy cũng cười tủm tỉm nhìn Tô Lam: “Chị dâu nhỏ, lần này chỉ có thể yên tâm được chưa? Bác sĩ khác chị còn có thể nghỉ ngờ, nhưng giáo sư Tân thì không thể được.”
Lúc này Tô Lam mới gật đầu.
Cuối cùng, Quan Triều Viễn cũng từ trên chiếc ghế sô pha đứng lên: “Còn chưa cút đi sao?”
Tân Tấn Tài im lặng liếc mắt: “Anh hai, anh làm như vậy chính là qua cầu rút ván. Anh không biết em vì phải vội vội vàng vàng tới đây mà phải trì hoãn bao nhiêu chuyện đâu”
Quan Triều Viễn cũng không thèm để ý: “Có cút hay không?”
“Mau, mau cút đi, cút ngay.
Hai người Tân Tấn Tài và Thẩm Tư Huy đành phải nhanh chóng rời khỏi đó.
Tô Lam đau lòng nhẹ nhàng vỗ về Tô Duy Hưng, trong lòng cảm thấy vô cùng chua Xót.
Từ trước đến nay, Quan Triều Viễn vẫn luôn là một người không giỏi trong việc an ủi người khác. Hơn nữa, anh lại càng không biết phải dỗ dành một người phụ nữ như thế nào.
Vì vậy, anh cứ yên lặng đứng sang một bên.
Nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ đang ở phía kia.
Bên tai anh đột nhiên vang lên những lời mà Tô Duy Hưng nói khi anh vừa tìm thấy cậu bé. Cậu bé cuối cùng cũng nói chuyện với anh.
“Nếu như cha thật sự là cha của chúng con thì tốt biết mấy.”
Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh.
Anh chưa bao giờ thích một đứa trẻ.
Đối với anh mà nói, phụ nữ và trẻ con chính là hai rắc rối lớn nhất.
Nhưng mà, không hiểu vì sao, cơ thể của anh như là chưa một phần trí nhớ cho nên anh chỉ có cảm giác với một mình Tô Lam mà thôi.
Về phần hai đứa bé kia…
Từ lần đầu tiên anh gặp hai đứa nhỏ đó, anh đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc mà không sao lý giải được.
Làm cho anh không nhịn được mà muốn tới gần rồi muốn chăm sóc bọn họ.
Cho đến mãi về sau này, Quan Triều Viễn mới biết được, đây chính là tình máu mủ sâu sắc…
“Người phụ nữ ngốc nghếch.” Quan Triều Viễn đang định mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa rất dồn dập.
Tô Lam sửng sốt một chút rồi đứng lên và đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức thấy Vương Bích Vân dẫn theo một bà cụ tóc bạc trắng đang đứng trước cửa.
Vương Bích Vân vừa nhìn thấy Tô Lam thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô: “Mẹ, đây chính là người phụ nữ đã ngủ cùng em trai của con”