Liễu Minh Hoa nói không sai, bốn trăm năm mươi triệu này cực kì xứng đáng, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
Tô Lam là học trò của hiệu trưởng Lý, nếu như cô ta bị tiết lộ là đang mang thai khi vẫn còn học ở Lan Ly, thì những người dưới quyền của hiệu trưởng Lý căn bản không cần tham gia cuộc thi, mà trực tiếp thua trận mất đi danh tiếng.
Bởi vì dù thành tích có tốt như thế nào đi nữa thì nhân phẩm không tốt cũng không thể chấp nhận được!
Cô đã vi phạm các quy tắc bất thành văn của Lan Ly và mang thai khi đang đi học.
Vì thế, Smith Phạm đã có thể danh chính ngôn thuận trở lại nước Thiên Hoàng và đạp lên Lý Lương Sang để thăng tiến.
Asius ném túi tài liệu vào ba lô phía sau, vỗ nhẹ vào nó.
Ban đầu, anh ta chỉ nghĩ Tô Lam khá là thú vị, dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta nhìn thấy khi đặt chân lên nước Thiên Hoàng này.
Cô rất có cá tính, hơn nữa còn xinh đẹp, dáng vẻ không lây nhiễm bụi trần.
Nếu có thể bất ngờ có được một cuộc gặp gỡ lãng mạn với cô, sau đó đôi bên theo đuổi và tìm hiểu lẫn nhau, chuyện này cũng có thể chấp nhận được. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thế nhưng cô lại trở thành đối thủ của chính mình, hơn nữa còn mang thai trong khi vẫn còn đang được Lan Ly bồi dưỡng.
Asius thở dài rất bất lực: “Lần này, người cầm chuôi dao đưa tới trong tay anh chính là em đấy. Thật đáng tiếc làm sao! Vốn chỉ muốn nếm thử xem hương vị của em có khác biệt gì so với những cô gái ngoại quốc, chẳng thể ngờ em lại là người không biết liêm sỉ như thế này!”
Ở bên kia, khi Liễu Minh Hoa nhìn Asius rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn thản nhiên bỗng trở nên lạnh lùng và u ám.
Khóe môi cô ta nhẹ nhàng mấp máy, lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình từ phía sau lưng của Asius.
Cô ta đợi lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ đường hoàng để đến gặp Nhan Thế Khải.
Ngay khi Liễu Minh Hoa đang định quay người rời đi, điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên.
Cô ta nhìn xuống màn hình và thấy ba chữ đang nhấp nháy: Quỷ đòi nợ.
Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn răng nhấn nút trả lời: “Chị, rốt cuộc chị đã lấy được tiền chưa? Mẹ kiếp sắp bị người ta đánh chết ở ngoài đường rồi, chị có thể thấy chết mà không cứu thế à?”
Sắc mặt Liễu Minh Hoa trắng bệch vì tức giận: “Cậu có còn biết xấu hổ hay không?
Chẳng lẽ cậu không biết tôi còn đang trong thời gian thực tập tại bệnh viện? Ngay cả tiền thuê nhà cũng phải đi vay để trả, tôi lấy đâu ra tiền mà đưa cho cậu?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, chiếc túi chị cầm mấy hôm trước trước trị giá ít nhất hàng chục triệu! Tôi nói cho chị biết, chị mà không đưa tiền đây, tôi dẫn người đến bệnh viện làm phiền, để xem chị đi học kiểu gì ”
Dù sao bố mẹ vẫn nói chị là đồ phí tiền, đọc sách cũng chỉ phí tiền. Đừng tưởng học được thêm mấy năm liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Chị bảo chị không có tiền? Không có tiền thì đi ra ngoài bán đi! Bố mẹ bảo tôi đến ở trong thành phố không phải để chịu khổ đâu, là đến hưởng phúc cơi”
Liễu Minh Hoa run lên vì tức giận: “Đồ khốn nạn!”