Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132


Tô Nhược Vân đi tới ôm lấy chân Vương Vấn Hương, khóc lóc sướt mướt.


Tô Lam không có chút sức lực nào, cô cảm thấy bản thân như bị rút mất gân cốt, cả người hoàn toàn không thể điều khiển được.


Cô biết Tô Nhược Vân lại diễn một vở kịch hay.


“Vân Vân, con đang nói gì thế?” Lâm Thanh Phượng đi tới kéo Tô Nhược Vân dậy: “Cái gì mà trả lại với không trả lại chứ? Con yêu A Dịch, A Dịch cũng yêu con, hai đứa yêu thương lẫn nhau, tình cảm loại chuyện này không có trước sau! Hơn nữa, người nhà Mộ Dung chúng ta cũng chỉ nhận người con dâu là con!”


Tô Lam xuyên qua đám người, nhìn Tô Khôn đứng ở cửa không nói lời nào.


Biểu cảm trên mặt ông ta, cô hơi không hiểu.


Đó là bố ruột của cô, nhưng lúc này, từ trong mắt ông ta, cô chỉ thấy sự im lặng.


Một tay Lâm Thanh Phượng kéo lấy Tô Nhược Vân, một tay kéo Mộ Dung Dịch đi ra phòng khách bên ngoài.


“Giờ khách khứa bên ngoài vẫn còn rất nhiều, nếu như bất kì ai bên ngoài biết được, vậy mặt mũi nhà Mộ Dung chúng ta mất hết, hai đứa vẫn nên ngoan ngoãn chiêu đãi khách khứa đi”


Lâm Thanh Phượng nhìn Tô Nhược Vân, nhẹ nhàng võ tay cô ta: “Vân Vân, con chịu thiệt thòi rồi.”


Tô Nhược Vân vừa khóc vừa lắc đầu: “Bác gái, con không sao, hoàn thành lễ đính hôn hôm nay trước, bác yên tâm, con sẽ không để người khác thấy trò cười đâu, chò dù muốn trả anh Dịch cho chị, con cũng không để bác trai bác gái khó xử đâu”


Nói rồi, cô ta lại cúi đầu bật khóc.


Lâm Thanh Phượng đau lòng xoa đầu cô ta, vẫn đúng là đứa con dâu hiểu chuyện.


Bà ta lại càng kiên định, vị trí con dâu nhà Mộ Dung này đổi từ Tô Lam sang Tô Nhược Vân không hề sai.


Tô Nhược Vân khịt mũi, lấy đồ trang điểm trong túi đeo tùy thân dặm lại lớp trang điểm cho mình: “Anh Dịch, nếu anh cảm thấy không khỏe, thì nghỉ ngơi thêm lát nữa, em đến sảnh tiệc tiếp đón khách khứa, có chuyện gì chúng †a quay về rồi nói”


Nói xong, cô ta xoay người đi ra khỏi cửa.


Lâm Thanh Phượng thầm thở phào một hơi.


“Đứa nhỏ Vân Vân này, chỉ biết tự mình uất ức, chỉ biết lo nghĩ cho người khác”


Lâm Thanh Phượng thu lại ánh mát: “A Dịch, chuyện lần này khiến Vân Vân thiệt thòi rồi, sau này con phải tốt với ‘Vân Vân một chút, nếu con còn không thoải mái, ý phòng bên cạnh nghỉ ngơi lái xe. Mộ Dung Dịch hé miệng, khẽ liếc Tô Lam quần áo xộc xệch ngồi trên mặt đất.


Có lẽ, để cô chịu chút dày vò, cô mới biết ở bên cạnh mình tốt thế nào.


“Vâng” Mộ Dung Dịch gật đầu, đi thẳng ra ngoài.


Lâm Thanh Mộ quay về trong phòng ngủ, vẫn cao quý tao nhã như cũ, không để gì vào mắt.


“Bà thông gia, mặc dù Tô Lam không phải do bà sinh, nhưng rốt cuộc cũng do bà nuôi lớn, hôm nay cô ta là ra chuyện thế này, tôi nghĩ bà nên chịu trách nhiệm”


Lời của Lâm Thanh Phương dường như dùng giọng mũi, dáng vẻ xem thường mọi người.


“Vâng vâng vâng, không phải tôi đang dạy dỗ nó sao?


Con nhóc chết tiệt này, bà yên tâm, nhất định tôi sẽ đánh cho nó không dám nữa!” Vương Vấn Hương dáng vẻ như người hầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK