Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2664


Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Lâm Thúy Vân gọi đến.


“Này Thúy Vân, cậu đang ở đâu thế?”



vietwriter.vn



Giọng của Lâm Thúy Vân ở đầu bên kia nghe có vẻ rất thận trọng: “Tô Lam, tan học, cậu lập tức đến cửa hông bên phải của trường học nhé.”


“Cái gì? Sao cậu lại chạy đến nơi đó rồi?”


“Haizz, bây giờ cậu đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau đến rồi nói tiếp.”


“Được”



vietwriter.vn



Sau khi cúp máy, Tô Lam liền chạy vội đến địa điểm mà Lâm Thúy Vân nói khi nấy.


Từ xa, cô dường như đã thấy một bác gái đang mặc áo sơ mi hoa, mặc quần thụng rộng rãi đứng đối diện vách tường.


Cô nhìn trái nhìn phải cũng chẳng tìm ra Lâm Thúy Vân ở đâu, bèn tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: “Chị gái… Chị gái ơi, xin hỏi một chút chị có nhìn thấy một..”


Tô Lam còn chưa nói xong thì người chị gái trong miệng cô đã xoay người lại.


Hai hàng nước mắt tung bay trong gió: “Tô Lami”


“Thúy Vân?”


Tô Lam bị sốc trước hình ảnh này: “Cậu… cậu không phải đi cùng với thầy Lục sao? Tại sao…”


Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?


Còn ăn mặc quần cộc kết hợp với áo sơ mi hoa, giống y như một bà thím vậy?


Đương nhiên những lời nói phía sau Tô Lam cũng không phát ra thành lời, bởi vì cô biết thứ Lâm Thúy Vân để ý nhất đó chính là hình tượng.


Những lời nói này của cô không nghỉ ngờ gì chính là đả kích lớn nhất đối với cô ấy.


Lâm Thúy Vân lúc này tức đến phát khóc: “Đều do cái tên biến thái Lục Mặc Thâm kia! Anh ta bảo tớ mặc một cái áo rách đến lớp thật là đồi bại phong tục. Sau đó anh ta đến chỗ bác gái quét rác mượn quần áo, bắt tớ phải thay, nếu không liền nhốt tớ vào phòng tối. Hu hu hu, Tô Lam, cậu biết không? Đời này của Lâm Thúy Vân tớ chưa bao giờ chịu đựng sự nhục nhã như thế này.


Tớ và Lục Mặc Thâm là không đội trời chung, có tớ thì sẽ không có anh ta! Hu hu hu..”


Tô Lam không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.


“Tô Lam, cậu có còn lương tâm không vậy? Giờ phút này mà cậu còn cười được sao?” Lâm Thúy Vân không ngừng khóc nức nở.


“Được rồi, được rồi, tớ không cười.”


Tô Lam không khỏi thở dài: “Thật ra Thúy Vân à, tớ thấy cậu vẫn nên đi hòa giải với thầy Lục đi. Cậu căn bản không phải là đối thủ của người ta đâu.”


“Tớ nhổ vào, bảo tớ đi hòa giải với anh ta, đến cửa cũng không có.”


Lâm Thúy Vân tức giận kéo Tô Lam đi: “Tớ mặc kệ, chúng ta đi về trước, một ngày nào đó tớ sẽ nghĩ ra được biện pháp trừng trị anh ta”


Tô Lam thập phần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi theo Lâm Thúy Vân hướng về phía cổng trường.


Bởi vì cách ăn mặc này của cô ấy quả thật vô cùng chướng mắt nên Lâm Thúy Vân cho xe của mình dừng lại ở cửa hông trường học.


Vừa ra khỏi cửa, cô ấy đã nhanh chân chạy bay lên xe.


Chiếc Bentley màu đen từ từ khởi động, đi về hướng đường cái.


Lúc này Tô Lam đang ngồi bên cạnh Lâm Thúy Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK