Nghe thấy tên của Tô Kiêm Mặc, nước mắt của Tô Lam ngay lập tức trào ra.
“Tô Lam ngoan, đừng khóc nữa được không?”
Tô Lam vẫn khóc, có thế nào cũng không thể ngừng lại được.
Quan Triều Viễn không biết phải làm sao, không biết phải an ủi Tô Lam như thế nào, khiến Tô Lam phấn chấn trở lại.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường đổ chuông, Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn, là điện thoại của Từ Tinh Như.
Quan Triều Viễn trực tiếp cúp máy.
“Đi đóng phim đi, khiến bản thân có việc gì đó để làm, sẽ tạm quên đi những chuyện không vui này được không?”
Tô Lam vẫn thẫn thờ lắc đầu.
“Vậy em muốn làm gì? Ra ngoài giải sầu sao? Anh sẽ đi cùng em.”
“Em muốn đi ngủ.”
Quan Triều Viễn rất bất lực gật đầu, “Được, vậy em ngủ đi, ngủ dậy rồi thì ăn chút gì đó nhé?”
Tô Lam nằm xuống, Quan Triều Viễn đắp chăn cho cô.
Tô Lam cũng không trả lời Quan Triều Viễn, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Quan Triều Viễn lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô rồi rời khỏi phòng ngủ.
Anh gọi điện cho Dạ Bân.
“A Khanh, tôi cũng đang định gọi điện cho cậu đây, Tô Lam nhà cậu thế nào rồi?”
“Tình hình rất kém, không nói chuyện, không ăn uống gì, chỉ ngủ thôi. Bộ phim cô ấy đang quay gần đây lùi lại đi, bộ dạng này của cô ấy trong thời gian ngắn không thể ra ngoài quay phim được.”
“Được rồi.”
“Nếu phá vỡ hợp đồng, nên bồi thường như thế nào thì cứ bồi thường, khoản tiền này tôi chi. Tạm thời đừng sắp xếp công việc gì cho ấy.”
“Được, tôi sẽ nói ngay với Từ Tinh Như.”
Sau khi cúp máy, Quan Triều Viễn lại gọi cho một số điện thoại khác.
Hoắc Tư Kiệt vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Cũng không biết Quan Triều Viễn tìm cậu ấy có ích gì không, bởi vì là anh em họ nên Hoắc Tư Kiệt và Tô Kiêm Mặc cũng có chút giống nhau.
Hy vọng Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại một chút an ủi cho Tô Lam.
Quan Triều Viễn đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lam.
“Tô Lam, em xem ai đến thăm em này?”
“Chị họ!” Hoắc Tư Kiệt thân thiết gọi một tiếng rồi đi vào phòng.
Tô Lam ngồi dậy liền nhìn thấy Hoắc Tư Kiệt cười với mình.
“Tiểu Kiệt…”
“Chị họ, anh rể nói gần đây chị không ăn uống gì cả, chị cứ tiếp tục như vậy sao được? Chị ăn chút gì đi.”