Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114


“Nhanh đưa tôi đến trường, tôi sắp muộn rồi! Hôm nay tôi vấn đáp tốt nghiệp!”


Lúc này, cô cũng không để ý nổi tại sao Quan Triều Viễn lại xuất hiện ở đây, anh đã vô duyên vô cớ xuất hiện vài lần rồi.


Lúc này, Tô Lam đột nhiên rất cảm kích vì Quan Triều Viễn xuất hiện đột ngột thế này.


“Yên tâm, đã có ông đây!” Quan Triều Viễn nhấn chân ga, chiếc Ferrari “vù” một tiếng lao đi.


Tô Lam giật mình sợ hãi.


Quan Triều Viễn lái xe rất nhanh, lúc này đã gần như qua giờ cao điểm, đường không hề tắc.


Tô Lam nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút.


Sợ là đến không kịp.


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam: “Yên tâm, ông đây sẽ không để cô muộn đâu”


Tô Lam ngẩng đầu nhìn nụ cười đùa giỡn với đời trên khuôn mặt của Quan Triều Viễn, đột nhiên cảm thấy rất đau khổ trong lòng.


Quan Triều Viễn một tay cầm bánh lái, một tay mở ngăn kéo trước xe, lấy ra một chiếc hộp.


“Lão nhân gia người vẫn nên xử lí cái ổ gà trên đầu một chút đi”


Quan Triều Viễn mở tấm chắn sáng trước ghế phụ, bên trong tấm chắn sáng có một mặt kính.


Tô Lam vừa nhìn, đây nào phải ổ gà? Rõ ràng là ổ chó!


Cô lập tức chải đầu.


Quan Triều Viễn chỉ cái ngăn kéo vừa rồi: “Có khách của tôi để lại đồ trang điểm, lão nhân gia người vẫn có thời gian chải chuốt một chút”


Nếu cô dậy sớm, trang điểm là bắt buộc, đây là sự tôn trọng đối với trường.


Cô nhanh chóng lấy đồ trang điểm, đánh phấn nền, tô son.


Mặc dù, Quan Triều Viễn lái rất nhanh, nhưng cũng lái rất vững.


Tô Lam trang điểm xong, nhìn bản thân trong gương, thể hiện sự hài lòng.


Chính vào lúc này, chiếc xe cũng vững vàng đỗ lại.


Cô chăm chú nhìn, đến rồi!


Liền ngơ người!


Quãng đường đi xe một tiếng, Quan Triều Viễn đi có hai mươi phút?


Đây là tốc độ quái gì thế?


“Cô vẫn còn một phút để đi vào, còn không mau đi?”


“Vậy tôi đi đây” Tô Lam nhanh chóng xuống xe.


Hôm nay cô mặc đồ công sở, đi cao gót, khác hẳn với mọi ngày, giống như một tinh anh văn phòng.


Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng Tô Lam, mở cửa xe hét lên: “Tô Lam, cố lên!”


Tô Lam ngây người.


Bước chân lập tức dừng lại chỗ.


Cố lên…


Lớn thế này, đây là lần thứ hai có người bảo cô cố lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK