Hơn nữa nhìn cách anh nói chuyện như: vậy có vẻ như công việc có chút phiền phức, chắc hẳn đi một tuần cũng chưa thể trở về.
“Bà à, bãng không tuần này bà nghỉ phép đi?
Người giúp việc vừa nghe xong lời cô nói thì trong nháy mắt hoảng hốt: “Cô chủ, điều đó… Tôi đã không làm tốt ở đâu đó sao?”
Tô Lam vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, bà giúp việc. Quan Triều Viễn phải đi công tác, còn tôi thì gần đây đã tìm được một công việc bán thời gian, công việc có vẻ tương đối nhiều. Hai đứa trẻ cũng thường xuyên ở trường mẫu giáo, tôi có khả năng tự chăm sóc bản thân mình. Tôi để cho bà nghỉ phép một tuần, vì bà đã không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài rồi”
“Nhưng mà…”
Người giúp việc vẫn có chút lo lắng.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đều là những người rất tốt, hai đứa nhỏ cũng vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời Bình thường công việc của bà không nặng nhọc gì cả, hơn nữa tiền lương và các đãi ngộ khác cũng đều rất ổn “Yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho Quan Triều Viễn biết.”
“Vậy… Được rồi, tôi sẽ trở về quê để gặp cháu trai tôi. Cô chủ à, nếu cô quá bận rộn, cô có thể gọi cho tôi và tôi sẽ quay lại ngay”
“Được rồi.”
Tô Lam đi ra ngoài với người giúp việc, cô đi tàu điện ngầm để về trường Vừa mới đi tới cửa ký túc xá đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tô Lam”
Liễu Minh Hoa cẩn thận bước lên chào hỏi cô.
Tô Lam gật gật đầu, hỏi thêm một câu: “Sức khỏe của cô dạo này tốt hơn chưa?”
Liễu Minh Hoa vừa nghe lời nói này, hốc mắt cô ta trong nháy mắt đỏ lên: “Tô Lam, lần này tôi thật sự cảm ơn cô, nếu không phải nhờ có cô, tôi có thể ngay cả cái mạng.
cũng không còn nữa”
“Hai ta đều là bạn bè cả, chỉ là giúp một tay mà thôi.”
Liễu Minh Hoa lấy ra một chiếc phong bì từ phía sau, đưa cho Tô Lam: “Tô Lam, tôi, bình thường trên người tôi cũng không iết kiệm được gì, đây là sáu triệu đồng tôi tiết kiệm được. Lần trước phẫu thuật, tôi ở trong phòng VIP, chỉ phí nhập viện và các thứ khác cô trả giúp tôi là hơn ba mươi triệu đồng, tôi sẽ tìm cách từ từ trả lại nó cho cô.”
Cô ta đã tiết kiệm từng chút một để trả lại tiền cho Tô Lam.
Ba mươi triệu đồng không phải là một con số nhỏ đối với cô ta.
©ô nhìn phong bì trong tay Liễu Minh Hoa: “Số tiền này cô không cần gấp gáp trả lại cho tôi đâu, chờ khi cô có đủ tiền rồi trả lại cho tôi sau là được rồi.”
Sau khi nghe được những lời này, Liễu Minh Hoa đột nhiên xông lên, ôm lấy Tô Lam, cúi đầu khóc nức nở: “Xin lỗi, Tô Lam à, cô tốt như vậy, đáng nhẽ tôi không nên ghen tị với cô. Chúng ta có thể tiếp tục là bạn chứ?”
“Có chuyện gì với cô sao?” Tô Lam tựa hồ phát hiện Liễu Minh Hoa có chút không thích hợp.
Lúc trước khi cô làm bạn với Liễu Minh Hoa, cô ta cũng không phải là một cô gái thích khóc sướt mướt như vậy, chẳng lẽ là cô ta đã gặp phải chuyện gì?
Liễu Minh Hoa buông cô ra, vừa khóc vừa lắc đầu: “Tô Lam à, xin lỗi, tôi…
Nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Liễu Minh Hoa, Tô Lam có vẻ như đã đoán được cái gì: “Có phải cô cùng đàn anh, anh ấy hay sao…