Tại khu Rainbow.
Quan Triều Viễn luôn ở trong trạng thái phấn khởi, vừa chơi game vừa ngâm nga một khúc hát.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi anh chơi xong một ván game, cầm điện thoại lên nhìn thì đã mười một giờ.
Chắc cô sắp về rồi.
Anh cất thiết bị chơi game rồi đi xuống lầu.
“Mọi người đi ngủ đi.”
Anh không muốn đến khi Tô Lam về trong nhà vẫn còn bóng đèn.
Dì Phương và Lê Hoa cũng hiểu ý mà về phòng.
Quan Triều Viễn ngồi trước bàn ăn, có lẽ bây giờ Tô Lam đã xuống máy bay rồi.
Anh đang định gọi cho Tô Lam thì chuông điện thoại đã vang lên trước.
“Sếp Quan, không ổn rồi, chúng tôi không thấy mợ chủ đâu cả!”
“Cái gì mà không thấy đâu?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi.
“Chúng tôi luôn đợi ở bên ngoài, còn tưởng rằng máy bay bị hoãn, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy mợ chủ đi ra nên bèn vào xem nhưng lại phát hiện chuyến bay của mợ chủ hạ cánh đúng giờ! Đã qua hơn một tiếng rồi mà chúng tôi vẫn không thấy mợ chủ, có phải mợ chủ rời đi bằng xe khác rồi không ạ?”
“Không thể nào!”
“Trên đường đi chúng tôi xảy ra va chạm với một chiếc xe khác nên bị muộn một chút, có lẽ mợ chủ không chờ được nên tự bắt taxi rời đi rồi. Sếp Quan, anh có muốn gọi điện thoại hỏi mợ chủ không ạ?”
Quan Triều Viễn không nói gì mà lập tức cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Tô Lam.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Không liên lạc được?!
Quan Triều Viễn có một dự cảm không lành.
Tất cả xe của anh đều là xe sang, khi đi trên đường thì xe khác đều phải tránh! Bởi vì nếu đụng phải thì không ai có thể bồi thường nổi!
Sao trên đường đi đón người lại bị đụng xe một cách trùng hợp như vậy!
Gay rồi!
Quan Triều Viễn lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.
“Lập tức tập hợp người lại, có thể mợ chủ bị bắt cóc rồi!”
“Vâng!”
Cũng may là mới chỉ một tiếng, có lẽ bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!
Lúc Tô Lam tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, trong trà sữa mà cô uống có pha thuốc ngủ nên cô ngủ rất sâu.
Cô vừa mới mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Đây là nhà mình ư?
Không, hoàn toàn không phải.
Đồ trang trí ở đây đều là đồ mang màu sắc và hương vị cổ xưa, thậm chí có một khoảnh khắc Tô Lam còn nghi ngờ rằng mình đã xuyên không.