“Mợ chủ thật đáng thương, đứa bé đầu tiên bị mất một cách khó hiểu, bây giờ không dễ gì mới mang thai đứa thứ hai thì lại phải phá.”
“Mợ chủ thật sự nhẫn tâm phá bỏ sao? Lần trước có đứa bé mợ ấy còn không biết, khi phát hiện thì đã sảy rồi.”
“Xem ra mợ chủ vẫn chưa biết mình mang thai, là cậu Giản quyết định phá bỏ. Sếp Quan đã mất tích, nói là mất tích nhưng bao nhiêu ngày rồi vẫn không tìm thấy, chắc chắn là chết rồi, lẽ nào còn giữ lại đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ?”
Hai y tá đi ngang qua Giản Ngọc, không biết chuyện trước đây Tô Lam mang thai có thể biến mất.
Thì ra lần đầu khi mang thai cô không hề hay biết, đến khi sảy rồi mới biết mình từng có thai.
Trong phòng bệnh, Tô Lam đã tỉnh lại.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi? Mợ có muốn ăn gì không?”
Y tá đỡ Tô Lam dậy: “Mợ chủ, mợ đừng buồn quá, may mà hôm qua phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.”
“Tại sao lại cứu tôi?”
“Mợ chủ, mợ đang nói linh tinh gì vậy? Nếu Sếp Quan biết mợ không yêu thương bản thân thế này chắc chắn sẽ tức giận. Mợ ăn chút cháo nhé?”
Tô Lam thở dài, vẻ mặt hững hờ: “Không ăn, tôi không có cảm giác ngon miệng.”
“Mợ chủ, mợ ăn một chút đi. Tôi còn nhớ trước đây khi mợ nhập viện, lần nào mợ không ăn là Sếp Quan lại trách chúng tôi, nếu Sếp Quan ở đây chắc chắn cũng sẽ nổi giận đó.”
“Mang lại cho tôi đi.”
Tô Lam biết nếu cô không ăn thì y tá sẽ ở bên cạnh thuyết phục mãi.
Y tá lập tức mang cháo tới cho Tô Lam, vừa ăn một thìa cô đã thấy buồn nôn.
Cô vén chăn lên, chạy vào nhà vệ sinh để nôn.
Vì không ăn gì nên trong bụng cô cũng không có gì để nôn.
Nhưng điều này đã nhắc nhở cô.
“Mang điện thoại tôi vào đây!”
Y tá lập tức mang điện thoại vào nhà vệ sinh, Tô Lam xem lịch sử ghi chép của mình.
Bởi vì Quan Triều Viễn không thích đeo bao cao su, vậy nên nếu trong thời kỳ an toàn, cô sẽ không cố ý tránh thai.
Để chính xác hơn, Tô Lam đã tải phần mềm ghi lại thời kỳ kinh nguyệt, mỗi lần đến đều ghi lại.
“Chủ nhân, kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần, nếu không mang thai thì nhớ kiểm tra sức khoẻ nhé!”
Cô vừa mở phần mềm ra đã có lời nhắc.
Tô Lam lập tức đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài, Giản Ngọc cũng về đúng lúc này.
“Mau đi tìm bác sĩ Chung bảo bà ấy kiểm tra cho tôi, có thể tôi đã mang thai rồi.”
Y tá biết Tô Lam đã mang thai, nhưng vì mệnh lệnh của Giản Ngọc nên không dám nói.
Cô y tá nhìn Tô Lam rồi lại nhìn Giản Ngọc.
Giản Ngọc vẫy tay, cô y tá lập tức đi ra ngoài.