“Mợ chủ, cậu mợ đã yêu nhau sâu đậm, có lẽ mợ sẽ không để ý đến thân phận của cậu ấy đúng không? Nếu không phải vì cứu mợ thì cậu ấy sẽ không chạy ra ngoài vào đêm trăng tròn đâu.”
Suy cho cùng thì tất cả đều là vì cô.
“Sáng mai cậu ấy sẽ rất đau đớn, vì không hút máu người sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cậu ấy cần mợ an ủi.”
Vương Vĩ đứng lên: “Không còn sớm nữa, tôi sẽ sắp xếp phòng cho mợ nghỉ ngơi.”
Vì không có người giúp việc ở đây nên Vương Vĩ đành tự mình thu xếp phòng cho Tô Lam, là một phòng trên tầng hai.
“Mợ chủ, mợ nghỉ ngơi đi, sáng mai lại là một ngày mới, hi vọng mợ có thể nói chuyện với cậu chủ.”
Vương Vĩ nói xong thì lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tô Lam làm gì còn tâm tư để ngủ chứ? Cô ngồi trên giường suy nghĩ mông lung.
Sự thật Quan Triều Viễn là ma cà rồng khiến cô khó mà chấp nhận được.
Nói thật, cô không biết phải đối mặt với tất cả chuyện này thế nào.
Màu trắng bạc xuất hiện ở phía Đông, bất giác Tô Lam đã ngồi trên giường mấy tiếng đồng hồ, trời sáng rồi.
Trăng đã trở thành một mảnh nhỏ màu trắng, ánh sáng của trăng gần như biến mất, sẽ nhanh chóng bị ánh mặt trời che lấp.
Tô Lam đứng dậy đi thẳng vào bếp.
Cô nhớ Vương Vĩ đã nói, cho dù thế nào thì tối qua vì cứu cô nên anh mới ra ngoài, cô muốn làm cho anh chút đồ ăn để bổ sung năng lượng.
Với tay nghề của Tô Lam thì bữa sáng nhanh chóng được nấu xong, cô mang vào phòng của Quan Triều Viễn.
Đúng lúc này cửa phòng cũng mở ra.
Tô Lam giật mình, cô ngước mặt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn.
Khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối qua Quan Triều Viễn điên cuồng cắn Hoắc Vũ Long.
Nói không sợ là nói dối, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời.
Nhưng người đàn ông trước mặt là người đàn ông cô yêu, là người đàn ông cô sớm tối bên nhau, cũng là người đàn ông yêu cô sâu đậm.
Có gì mà cô phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi lơi lỏng cảnh giác, cố gắng mỉm cười.
Nhưng Quan Triều Viễn vẫn nhìn thấy chút sợ hãi trong mắt Tô Lam.
Đây là thứ anh không muốn nhìn thấy nhất.
“Em nấu…”
“Cút.” Không đợi Tô Lam nói xong Quan Triều Viễn đã lên tiếng, anh thốt ra chữ này khiến Tô Lam có hơi không chấp nhận được.
“Cái gì?” Thậm chí Tô Lam nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Tôi bảo em cút, nghe không hiểu sao?” Mắt Quan Triều Viễn đầy lạnh lùng, giống như trước đây mắt anh đầy cưng chiều.
Anh lúc này như thể không quen Tô Lam.
“Có phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng không?” Tô Lam cố gắng kiềm chế.