Cô ta cũng là người mới, chắc cũng không quyền không thế, không giống như Tô Nhược Vân diễn vai nữ phụ kia, mặc dù là nữ phụ, nhưng lại ở phòng loại tốt nhất.
Tại sao chứ? Sau lưng cô ta chính là Mộ Dung Dịch của Quốc tế Nghệ Tân, có thể không xếp cho cô ta phòng tốt nhất sao?
‘Việc phân phòng, ngoài dựa theo độ quan trọng của vai còn cần xem xem chỗ dựa sau lưng là ai nữa.
Sau đó hai người không nói gì, ai làm việc của người nấy.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Tô Lam chụp vài tấm ảnh trong khách sạn, đăng lên dòng thời gian.
Cô là một người dễ thỏa mãn, cho dù xếp phòng cho bản thân không theo quy định, cô văn cảm thấy lòng, dù sao đối với cô, đây là một khởi đầu mới Cô đăng ảnh lên dòng thời gian, đề thêm trạng thái: Khởi đầu mới, Ly Ly, cố lên nhé!
Buổi tối, Tống Di Văn quả thật cảm thấy rất chán, liền hẹn Tô Lam cùng nhau ra ngoài đi dạo, tiện thể làm quen với môi trường xung quanh.
Sau khi nói chuyện, Tô Lam cũng biết Tống Di Văn xuất thân từ khối kỹ thuật, năm nay mới hai mươi tuổi, vẫn còn là sinh viên năm hai.
Hai người vừa ra ngoài, liền nghe thấy tiếng nói tiếng cười cách đó không xa, Tống Di ‘Văn vốn tính hóng hớt liền đi về phía phát ra âm thanh kia, vừa nhìn liền thấy Tô Nhược Vân.
Chỉ thấy Tô Nhược Vân đang bị một đám các cô gái vây xung quanh.
Cô ta liền hưng phấn, lập tức ra sức vẫy tay với Tô Nhược Vân: “Chị Nhược Vân!”
Tô Lam liền rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi tới, quan hệ giữa cô và Tô Nhược ‘Vân quả thật có chút khó nói, không đi, dường như không được hòa đồng cho lắm.
Cô vừa vào đoàn phim, không hề muốn mọi người cảm thấy mình lạc loài, chỉ đành liều đi theo Tống Di Văn qua đó.
Thấy Tô Lam ở đây, Tô Nhược Vân quả thực cũng giật mình.
Tô Lam nhìn thấy biểu cảm cực kì khó coi của Tô Nhược Vân, đại khái cũng đoán ra chuyện thử vai lần trước rốt cuộc là do ai làm.
Thực ra, sau chuyện đó, cô cũng từng nghĩ ngờ, dù sao một người mới chưa từng lộ diện như cô không thể nào đắc tội ngư: khác, cũng không hề có tính uy hiếp đối với bất kì ai.
Giờ nghĩ lại, cũng chỉ có Tô Nhược Vân thôi, mà trùng hợp, hôm đó cô cũng thấy Tô Nhược Vân.
“Chị à, chị em chúng ta thật là có duyên nhat” Tô Nhược Vân liền mặt mày rạng rỡ.
Một tiếng gọi “chị” này khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều không biết nên làm gì.
‘Tô Nhược Vân mỉm cười: “Mọi người không biết đó thôi, đây chính là chị gái tôi, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn”
Hai chữ “giúp đỡ’ này, Tô Lam nghe ra ý mỉa mai.
Đám con gái này đều biết Tô Nhược Vân là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, thế nên, mới ngày đầu tiên đã đến nịnh bợ cô 1a.
Một cô bé mặt tròn tròn trong đám người, tên là Phương Vị, liền hưng phấn nói: “Chị Nhược Vân, chị còn có chị gái sao? Không biết là chị thế nào? Chị họ bên ngoại? Chị họ bên nội? Hay là…”
Chỉ thấy Tô Nhược Vân rất bình thản, từ tốn nói: “Chị ruột”
Các cô gái càng thêm hưng phấn, không ngờ Tô Nhược Vân lại còn có một người chị ruột!
Chỉ là, sao thấy có gì đó không đúng lảm?
Tô Nhược Vân cả người hàng hiệu, lại nhìn Tô Lam, quần áo trên người là hãng nào thế? Giày trên chân lại là cái quái gì kia?
Thứ Tô Lam nhìn không quen nhất chính là thái độ kiêu ngạo của Tô Nhược Vân.