Hai mươi ngày, hai mươi ngày nhớ mong, hai mươi ngày trông ngóng đấy!
Cuối cùng hôm nay cũng đến rồi!
Hai người đứng nhìn đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nỗi nhớ nhung hai mươi ngày và cơn đau vừa rồi đan xen vào nhau.
Giây phút nhìn thấy người đàn ông này, sự kiên cường của Tô Lam đều được gỡ bỏ.
“Tô Lam, em muốn chết có phải không? Lại làm mình thành cái bộ dạng này! Lần sau anh không để em ra ngoài quay phim nữa!”
Quan Triều Viễn quát to.
Lúc anh vừa đến đã nghe nói Tô Lam bị thương, lòng anh như lửa đốt vội chạy tới đây.
Đến đây thấy Tô Lam đi khập khiễng, không hiểu sao cơn giận của anh bốc lên.
Tất cả suy nghĩ đan xen vào nhau, chân Tô Lam vẫn âm ỉ đau.
Giờ lại nghe thấy người đàn ông này mắng cô, trong lòng cô càng không vui.
Vừa nhìn thấy anh, hốc mắt cô đã rơm rớm nước.
Tô Lam òa lên khóc.
Đó là kiểu khóc òa lên của đứa trẻ nghịch ngợm!
Khóc đến kinh thiên động địa, long trời lở đất!
Cảnh này lập tức khiến mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.
Đặc biệt là bác sĩ vừa mới khâu cho Tô Lam, lúc khâu đau là thế mà cô cũng không la tiếng nào, bây giờ thấy người đàn ông này lại òa lên khóc.
Tiêu Mạch Nhiên cũng vô cùng bất ngờ, vừa rồi cô ta còn khâm phục Tô Lam mạnh mẽ can đảm là thế, đột nhiên giờ cô ta cảm thấy, chắc không phải là ở trước mặt Quan Triều Viễn, Tô Lam luôn giả vờ yếu đuối như vậy đấy chứ?
Tô Lam òa lên khóc thế này khiến Quan Triều Viễn không kịp trở tay.
Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ mới mắng em hai câu thôi à? Chẳng phải vì lo lắng cho em, lần nào ra ngoài cũng bị thương, em nói nghe xem một năm nay em bị thương mấy lần rồi? Đầu năm nay ra ngoài lại bị thương…”
Rõ ràng giọng điệu Quan Triều Viễn đã dịu dàng hơn, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ đau lòng.
Tô Lam vẫn khóc lớn.
“Anh sai rồi, anh không mắng em nữa. Được rồi, ngoan, chúng ta về nhà, nhé?”
Quan Triều Viễn áp mặt vào đầu Tô Lam, thân mật xoa lưng cô.
Tô Lam lau hết nước mắt nước mũi lên người Quan Triều Viễn.
“Đau…”
Tô Lam vừa thút thít vừa nói ra chữ này.
“Đau chỗ nào?” Quan Triều Viễn nắm lấy bả vai Tô Lam, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô.