Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3789


Trái lại, tình huống như vậy khiến cho hy vọng cô có thể tỉnh lại và khôi phục bình thường bị phá hủy hoàn toàn Bây giờ Mộ Mẫn Loan đã biến thành một người sống thực vậy.


Tô Lam không thể tin nổi vào tai mình: “Tại sao lại như Cô không tin nổi ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một người như thế, cướp đi con trai của cô ấy không nói, còn suýt chút nữa cướp mất người đàn ông cô yêu.


Khó khăn lắm người ấy mới quay trở lại, nhưng bản thân cô lại trở thành người sống thực vật?


Sao ông trời lại tàn nhãn như thế?


“Anh ơi, để chúng em giúp anh được không?”


Lúc Tô Lam mở lời, giọng nói cô như có vẻ thỉnh cầu.


Cô không biết mình có thể giúp được gì, nhưng nếu không tới xem thử thì cô luôn cảm thấy băn khoăn trong lòng.


Tô Duy Nam do dự một lúc rồi quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan vẫn đờ đẫn trên xe lăn như: trước, anh bèn nói: “Anh ở pháo đào lưng chừng núi Wells”


Tô Duy Nam vừa nói dứt câu, Tô Lam đã vội vàng đáp: “Được ạ, bọn em đến ngay đây”


Ánh mắt Tô Duy Nam sáng lên, đột nhiên anh nhớ tới Tân Tấn Tài từng dặn dò một câu trước khi họ xu “Anh có biết cái gì gọi là tìm thêm đường sống nơi cõi chết không?”


Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tô Duy Nam vô cùng chói mắt.


Ngay trước một giây Tô Lam cúp máy, anh đột nhiên nói: “Đợi đã, có một việc anh cần nhờ em giúp…”


Quan Triều Viễn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới được pháo đài ở lưng chừng núi Wells mà Tô Duy Nam nói tới.


Quả nhiên pháo đài ngay giữa sườn núi, lúc họ đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại.


Dưới ánh hoàng hôn, xe chạy theo đường núi đi lên.


Mới đi được nửa đường trời đã đổ mưa như trút nước.


Trận mưa này rất lớn, cũng ập đến quá nhanh, Quan Triều Viễn nhíu mày, nhanh chóng đạp chân ga.


Trước khi họ không nhìn thấy rõ đường nữa thì phải lái được xe đến lâu đài nơi lung chừng núi.


Quan Triều Viễn vừa dừng xe lại thì tới đỡ Tô Lam chuẩn bị vào nhà.


Nhưng mà nơi đỗ xe vào đến nhà chỉ cách một khoảng nhỏ, vậy mà người Quan Triều Viễn cũng bị mưa ướt hết.


Tô Lam trốn mình trong lòng anh cũng bị ướt hơn phân nửa.


Hai người đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra thì thấy Tô Duy Nam đang đốt củi ở lò sửa trong phòng khách.


Mộ Mẫn Loan thì ngồi trên xe lăng, cách lò sưởi âm tường không xa lắm.


Đúng là cô ấy đnag mở mắt, nhưng mà đáy mắt trong suốt trước kia giờ yên tĩnh như nước đọng, nhìn về phía trước đầy trống rỗng.


“Mẫn Loan?”


Tô Lam đi tới vài bước đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, chào cô ấy.


Nhưng ngay cả một chút phản ứng Mộ Mẫn Loan cũng không hề có, thậm chí đôi đồng tử cũng không hề thu lại.


Tô Duy Nam ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Trước lúc hai người tới anh có nhận được điện thoại, tối nay mưa sẽ lớn lắm, sau một tiếng có thể ngọn núi này sẽ bị cô lập. Đợi đến tối mai mưa mới ngừng, khi đó chúng ta mới về được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK