Dưới sự hướng dẫn của người bán hàng, Tô Lam chọn thêm hai bộ đồ lót gợi cảm.
Sau khi thanh toán xong, bé cưng duỗi tay về phía Tô Lam và liên tục gọi “Mẹ… mẹ”, Tô Lam đành phải bế bé cưng.
“Ôi trời, Lê Hoa, tôi quên mua kem chống hăm cho bé cưng rồi.”
“Vậy chúng ta quay lại cửa hàng mẹ và bé đi ạ?”
“Đành phải quay lại thôi, gần đây mông bé cưng hơi đỏ.”
Hai người nói xong thì quay lại cửa hàng mẹ và bé, nhân viên bán hàng vô cùng ngạc nhiên.
“Thưa cô, cô còn cần gì nữa ạ?”
“Kem chống hăm cho em bé.”
“Ồ, mời cô đi theo tôi ạ.” Chị gái bán hàng dẫn Tô Lam đi chọn kem chống hăm.
Suốt cả đường bé cưng đều rất ngoan, nhưng cuối cùng lại bộc phát tính bẩm sinh, không ngừng kéo phần áo trước ngực của Tô Lam, “Mẹ…”
“Bé cưng, ngoan nào, sắp xong rồi.” Tô Lam vừa dỗ bé cưng vừa lựa chọn.
“Mẹ…”
“Mợ chủ, có phải cậu chủ nhỏ đói rồi không ạ? Hay là để tôi cho cậu chủ nhỏ uống sữa?” Lê Hoa vừa nói vừa lấy bình sữa từ trong túi mà mình mang theo ra, “Chà, nhiệt độ vừa phải.”
Bé cưng lại đẩy bình sữa ra, miệng còn bĩu môi, bàn tay nhỏ bé lại kéo phần áo trước ngực Tô Lam.
Bé cưng đã được mười tháng, theo lý thuyết thì có thể cai sữa mẹ được rồi, nhưng dường như bé vẫn luôn rất ghét sữa bột, chỉ cần nhìn thấy Tô Lam thì bé nhất quyết không uống sữa bột, hơn nữa chỉ cần nếm thử một giọt là đã biết sữa bột hay là sữa mẹ.
“Bé cưng không uống, làm sao đây?”
“Thưa cô, bé cưng nhà cô vẫn chưa cai sữa mẹ ạ? Có lẽ là cậu bé muốn bú sữa mẹ nên mới không chịu uống sữa bột.”
“Ôi, bé cưng, về nhà mẹ sẽ cho con bú, con uống cái này trước được không?” Tô Lam tự mình cầm sữa cho con ăn, nhưng bé cưng vẫn tức giận đẩy ra.”
“Sao con lại khó hầu hạ giống bố con thế này? Chẳng lẽ con lại bắt mẹ cho con bú trong trung tâm thương mại sao?”
Dường như bé cưng cảm nhận được Tô Lam đang răn dạy mình, hơn nữa lại không được bú sữa nên bắt đầu gào khóc.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
“Thưa cô, cửa hàng của chúng tôi có phòng cho bé bú, được cung cấp riêng cho các bà mẹ vẫn đang cho con bú giống như cô.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, đưa tôi đến đó đi, tôi sợ thằng bé này không được bú sữa mẹ thì sẽ không chịu yên.”
“Vâng, cô hãy đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng lập tức dẫn Tô Lam và Lê Hoa ra khỏi cửa hàng mẹ và bé.
“Bé cưng, đừng khóc nữa, mẹ cho con bú ngay đây.”
Lúc này bé cưng mới ngừng khóc, ghé vào lòng Tô Lam và nức nở, như thể rất tủi thân vậy.
“Con còn tủi thân à, nếu để bố con biết được thì không đánh mông con mới là lạ.”
Cả ba người cùng cười.
Đi một lúc lâu mà vẫn chưa đến phòng cho bé bú.
“Phòng cho bé bú ở đâu vậy? Sao còn chưa tới?”