Lâm Thúy Vân cũng vô cùng thích thú leo lên ghế ngồi phía trước, nhường lại vị trí bên cạnh Quan Tử Việt.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, Mộ Nhất Vi cong miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn vào Lệ Tử “Tử Việt, cảm ơn cậu!”
Mãi đến lúc này, Quan Tử Việt mới liếc nhìn cô bé một cái: “Tại sao cậu lại cảm ơn tớ?”
“Cảm ơn cậu vì đã đồng ý trở thành người bạn đầu tiên của tới”
“Nhàm chán!”
“Mới không có đâu, tớ cảm thấy cậu không nhàm chán chút nào. Tớ thật sự rất thích chơi với cậu đấy!”
Lâm Thúy Vân ngồi ở ghế trước nghe đoạn đối thoại vô tư, hồn nhiên của hai đứa nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Cô ấy vừa chọc cánh tay của Lục Mặc “Thâm, vừa kích động nói: “Giáo sư Lục, mau nhìn kìa, hai đứa nhóc thật sự rất xứng đôi!”
Lục Mặc Thâm cạn lời: “Bọn chúng vẫn còn là trẻ con đấy”
“Trẻ con thì như thế nào chứ? Anh phải biết là sự chênh lệch giữa tỉ lệ nam và nữ hiện giờ rất nghiêm trọng, muốn tìm bạn gái thì phải bắt đầu từ mẫu giáo!”
Lục Mặc Thâm: Xe bảo mẫu màu đen càng lúc càng đi xa, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ tấp nập, hối hả.
Mãi đến lúc này, quản gia mới xoay người trở về lại chiếc SUV màu đen kia.
Ông ta vừa ngồi xuống liền nói với người ngồi ở ghế sau: “Bà chủ, mọi việc đã được an bày ổn thỏa rồi, 6 giờ tối chúng ta sẽ đến đây đón cô chủ”
Thì ra ở ghế sau chiếc SUV màu đen kia lại còn có một người phụ nữ vô cùng trang nhã đang ngồi đó.
Cô ta mặc một bộ sườn xám trắng rất vừa người, trên váy có thêu một đóa hoa hồng đỏ rực càng tô điểm thêm cho làn da trắng như tuyết của cô ta, nhìn qua khí chất trác tuyệt.
Lúc này cô ta đang cúi đầu xem ảnh chụp trong iPad, ngũ quan tuyệt mỹ giấu sau mái tóc đen dài, khiến người không nhìn rõ được tổng thể, thế nhưng chỉ dựa vào chiếc cảm tinh xảo để lộ ra kia cũng có thể phỏng đoán được rằng khuôn mặt này xinh đẹp đến nhường nào.
“Ừ, tôi biết rồi”
Người phụ nữ nhàn nhạt nói, giọng nói vô cùng êm tai.
“Đúng rồi, khi nãy cô Lâm có hỏi về bà”
Ngón tay đang lướt iPad của người phụ nữ chững lại: “Chú nói sao?”
“Nói công việc của bà rất bận rộn, hôm nay có thể sẽ không gặp bọn họ được”
“Ừ, chúng ta về trước đi”
Sau khi nghe nói vậy, quản gia vẫn không di chuyển.
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn: “Còn điều gì muốn nói nữa à?”
Thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu, quản gia cũng không giấu diếm thêm nữa “Bà chủ, cô chủ Nhất Vi và cậu bé kia mới quen biết nhau được mấy ngày mà thôi. Bà thật sự yên tâm để cô chủ ra ngoài một mình sao?”
Đứa trẻ thì cũng không có gì nguy hiểm nhưng hai người lớn bên cạnh đứa trẻ kia mới là ngọn nguồn của nguy hiểm.