Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô không hy vọng Quan Triều Viễn vì cô mà đánh mất đi thứ anh yêu thích.
Bởi vì đó không phải là yêu, mà là chiếm hữu “Cha mẹ, hai người rốt cuộc đã đến rồi, con rất nhớ hai người!”
Xe của họ dừng ở cửa khách sạn, Tô Mỹ Chỉ ôm một con gấu bông xinh đẹp lập tức bổ nhào vào trong lòng Quan Triều Viễn.
Sau khi đưa hai đứa nhỏ lên xe, Tô Lam vẫn hơi lo lẳng, chuẩn bị tâm lý trước cho hai đứa: “Cục cưng, chúng ta sẽ qua nhà ông bà nội”
Tô Mỹ Chỉ sau khi nghe những lời này, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật vậy ạ? Bọn con cũng có ông bà nội sao?”
Tô Lam vừa nghe thấy đã dở khóc dở cười: “Đương nhiên. Nếu các con không có ông bà nội thì cha các con từ chỗ nào tới vậy?”
Tô Mỹ Chi sửng sốt một chút, ngượng ngùng cười.
Nhưng mà rất nhanh cô bé lại mở miệng nói “Mẹ, bạn bè ở nhà trẻ của con á, ông nội bà nội đều vui mừng đến đón bọn họ. Nhưng mà vì sao, dù chúng ta đến bên này lâu như vậy, ông bà nội cũng không đến thăm bọn con?”
Những lời này làm cho biểu cảm của Tô Lam trở nên cứng đờ, cô nén cơn đau ở tim, cẩn thận giải thích.
“Là như vậy, bởi vì trước đó ông bà nội căn bản không biết sự tồn tại của các con. Cho nên các con đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, trong lúc nhất thời bọn họ khó có thể chấp nhận được..”
Tô Lam còn chưa nói xong, Tô Duy Hưng đang ngồi ở một bên đột nhiên lạnh lùng chặn đứng lời của cô “Không thích chính là không thích, cần gì nói quanh co lòng vòng như v; “Duy Hưng, con nói hươu nói vượn gì vậy?” Tô Lam nhíu mày.
Tô Duy Hưng không nói gì, liếc nhìn mẹ mình một cái “Mẹ cứ tiếp tục ở đây lừa trẻ con đii”
Tô Lam tức giận trừng mắt nhìn con trai mình, thật cẩn thận ôm con gái vào trong lòng “Mỹ Chi, chúng ta không để ý anh trai. Thật ra ông bà nội con là người tốt, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy các con sẽ thấy xa lạ. Chờ một thời gian nữa, bọn họ biết hai con đáng yêu như vậy, nhất định sẽ thích các con.”
“Mỹ Chỉ biết rồi, cho nên nếu ông bà nội không thích bọn con thì con cũng sẽ không tức giận”
Tô Mỹ Chỉ mở đôi mắt to vô tội, ánh mắt trong suốt nhìn Tô Lam.
Trong ánh mắt kia chứa khát khao vô hạn với ông bà nội.
Tô Lam đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đột nhiên vô cùng tự trách.
Cô gắt gao ôm con gái vào trong lòng, đau lòng hôn lên trán cô bé.
Nếu không phải vì mình, nếu không phải vì cô muốn ở bên Quan Triều Viễn, hai đứa con của mình cũng sẽ không, “Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ thích hai con”
Khi Quan Triều Viễn nói những lời này còn có ẩn ý khác.
Tô Lam nghĩ rằng anh đang an ủi mình, gật đầu loạn xạ.
Xe đi gần nửa tiếng rốt cuộc cũng đến nơi, biệt thự đặt ở một nơi có vị trí vô cùng ưu việt.
Biệt thự trước mắt có phong cách châu u đơn giản, trầm ổn, phong cách của cha con Lệ Trí Thần, Quan Triều Viễn như nhau.
Màu sắc chủ đạo của biệt thự là xám nhạt, nhìn qua uy nghiêm mà trang trọng.
Sau khi Quan Triều Viễn lái xe vào, tay trái ôm một đứa, tay phải dắt một đứa, một nhà bốn người cùng nhau đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK