“Thì ra em làm vậy là vì điều này. Để chứng minh, anh có thể một tháng không đụng vào em, em tin không?” Quan Triều Viễn bắt đầu thề thốt.
“Được, vậy thì một tháng!” Tô Lam thừa thắng xông lên.
“Hả?” Quan Triều Viễn ngẩn người: “Tô Lam, anh chỉ ví dụ thôi, anh không nói là thật.”
Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.
“Em biết ngay mà!”
“Mười lăm, đúng như lời em nói, trước mười lăm anh sẽ không chạm vào em!”
Tô Lam thở dài.
“Ngủ đi.”
“He he.” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì tự hố mình.
Sau này không được nói linh tinh nữa.
“Tô Lam, cho anh ôm em được không? Anh đã không được ôm em lâu lắm rồi, không ôm em thì anh ngủ không ngon, anh hứa sẽ không làm gì em.”
Quan Triều Viễn năn nỉ.
“Ừm.”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng đúng như anh nói, anh thật sự không làm gì cô.
Một tuần này cuộc sống của hai người đều rất bình yên.
Từ Tinh Như lại bắt đầu xếp lịch trình làm việc cho Tô Lam, tất cả các kịch bản đều đang được bàn bạc, thương lượng.
Vào ngày mười lăm, Tô Lam nhận một lịch trình quan trọng phải ghi hình vào buổi tối, Từ Tinh Như đi cùng cô.
Trong phòng trang điểm.
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Tô Lam, Từ Tinh Như ngồi bên cạnh.
“Tô Lam, tôi đã xem kịch bản gần đây chúng ta có rồi, không có bộ phim nào cực kỳ thích hợp, cô có ý kiến gì không?”
“Chị Tinh Như, hồi mới debut tôi đóng phim điện ảnh nên cũng quay khá nhiều phim điện ảnh rồi. Còn phim truyền hình thì mới chỉ quay được một bộ, lại còn là nữ phụ. Tôi đang nghĩ tôi có thể đóng phim truyền hình không?”
“Tôi cũng có ý này, kịch bản phim điện ảnh không có bộ nào đặc sắc, nhưng phim truyền hình thì có một bộ thể loại nữ chủ, rất hợp với cô, cũng mang tính thử thách. Tôi sẽ cho cô xem sau.”
“Vâng.”
“Được rồi, tôi còn chút việc, tôi đi trước nhé.”
Sau khi Từ Tinh Như đi thì Tô Lam cũng trang điểm xong.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Không ngờ lại là Doãn Cẩn gửi tin nhắn tới.
“Mợ chủ, sếp Quannói muốn cho mợ một bất ngờ, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho mợ, mợ bảo ông Trần đưa thẳng đến đó luôn nhé.”
Nhìn những dòng chữ đó, Tô Lam không thể nhịn được cười.
Mấy ngày nay người đàn ông này không tỏ ra huyền bí thì không chịu nổi. Cô tính ngày, hôm nay đúng là mười lăm, là ngày cô đồng ý cho anh chạm vào mình.