Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3152

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên lạnh lếo: “Thì ra tiền lương của bệnh viện trung ương dễ lấy như: vậy à?”

Giọng nói quen thuộc này khiến Tân Tấn Tài giật mình hốt hoảng, suýt chút nữa là trực tiếp ngã khỏi ghế sô pha.

Anh †a ngoảnh đầu lại Khi nhìn thấy cả nhà Quan Triều Viễn, hai mắt anh ta lập tức sáng lên: “Anh hai, chị dâu, hai người về rồi à?”

Tô Lam mỉm cười, dắt tay hai đứa con bước vào: “Mấy lời lúc nấy cậu nói chuyện điện thoại, bọn chị đã nghe hết cả rồi”

Tân Tấn Tài không khỏi thở dài khi nhắc tớ cuộc gọi vừa rồi: “Chị dâu, chị nói cho em biết đi, chị có còn người chị em tốt nào không, tốt nhất là vừa khéo léo vừa thông minh như chị, cho em mượn dùng một chút, em phải đi đối phó với mẹ em”

Tô Lam eố tình trêu chọc: “Đúng là cũng có một người chị em, cũng rất thông minh xinh đẹp, có điều cậu đến muộn rồi”

“Trời ạ, em thật sự không nên trở lại thủ đô, suýt chút nữa là không về được rồi! Lần này nếu mà không nhờ em chạy nhanh, mẹ nhất định sẽ nhốt em ở nhà rồi. Không đẻ ra cho mẹ một đứa cháu thì mẹ sẽ không buông tha cho em.”

Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhấn khi nghe anh †a phàn nàn: “Em đúng là lắm lời thật đấy”

‘Vẻ mặt của Tân Tấn Tài cứng lại, có điều rất nhanh đã khôi phục lại thái độ chuyên nghiệp của bác sĩ: “Mà anh hai này, sao hôm nay mọi người lại tới đây vậy? Chẳng lẽ anh lại bị thương sao?”

Nhưng nói xong lời này, Tân Tấn Tài lại cảm thấy không đúng.

Nếu như Quan Triều Viễn mà bị thương, nhất định sẽ giấu giấu diếm diếm, làm sao lại có thể dẫn chị dâu và cả hai đứa nhỏ theo được cơ chứ.

Tô Lam ở bên cạnh mở miệng: “Sáng hôm qua chị đi đi tàu lượn, vừa xuống là bắt đầu nôn mửa, thêm cả chóng mặt và cả người không còn sức lực. Anh hai nhà cậu không yên tâm cứ khăng khăng bắt chị đến để làm kiểm tra.”

Tân Tấn Tài cười hắc hắc: “Ai cũng biết anh hai nhà em thương yêu bà xã, đương nhiên là không yên tâm rồi. Đi thôi, chị dâu, em dẫn chị đi xếp hàng, đi thử máu trước”

Buối khám sức khỏe sơ bộ của Tô Lam đã nhanh chóng kết thúc.

Tuy nhiên, báo cáo xét nghiệm máu phải mất hai mươi phút sau mới có, Quan Triều Viễn cùng với Tô Lam đợi bên ngoài nhận kết quả.

Trong khi đó Tân Tấn Tài ở trong văn phòng kéo Tô Duy Hưng chơi trò chơi cùng mình, còn Tô Mỹ Chỉ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi búp bê của mình, thỉnh thoảng lại ngó đầu qua để quan sát trận chiến của Tần Tấn Tài và anh trai mình Trong văn phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rống thảm thiết của Tần Tấn Tài: “Bình thường bình thường thôi, đồ ngốc mấy người rốt cuộc có được không đớ? Đừng ở đây ngán chân đội có được không?”

Điềm tĩnh.

Ngược lại, vẻ mặt Tô Duy Hưng rấ Những ngón tay nhỏ nhản thao tác nhanh gọn, động tác hoàn hảo.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Duy Hưng, đội của bọn họ đã lội ngược dòng và giành chiến thẳng trong trò chơi.

Sau khi kết thúc, một người chơi trong đội đã lên tiếng: “Vẫn chưa được nghỉ hè mà? Sao lại có học sinh tiểu học ở đây chơi trò chơi vậy?”

Tần Tấn Tài bật cười hắc hắc, quay đầu lại liếc nhìn Tô Duy Hưng bên cạnh “Con xem, có người nhìn ra con là học sinh tiểu học kìa! Chú có nên nói cho bọn họ là con mới chỉ học mầm non không nhỉ?”

Tô Duy Hưng chế nhạo: “Chú Tân, người ta còn nói thêm một câu nữa, chú nghe cho hết đi rồi hãng phán”
Chương 3153
Tân Tấn Tài nghĩ hoặc nhấp nghe: “Cái cậu học sinh tiếu học đang chơi nhân vật Chân Lạc kia, mau trả điện thoại lại cho cha cậu đi, Người chơi nhân vật Chân Lạc?
Đây chẳng phải là đang nói chính anh ta hay sao?
Tần Tấn Tài suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi Bên ngoài văn phòng của bác sĩ.
“Tô Lam, có Tô Lam ở đây không?”
Tiếng gọi của một nữ bác sĩ cất lên Quan Triều Viễn quay đầu lại phát hiện Tô Lam đang dựa vào ghế sô pha lim dim ngủ, nên anh đứng dậy đi vào văn phòng: “Tôi là chồng của cô ấy, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Nữ bác sĩ này rất thân với Tân Tấn Tài, cho.
nên cũng nhận ra Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, là thế này, báo cáo xét nghiệm máu của cô Tô đã có rồi, hàm lượng HCG và progesterone đều vượt quá mức bình thường rất nhiều.”
“Tôi nghỉ ngờ là cô Tô đang mang thai, nhưng mà…”
Nữ bác sĩ chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng mở cửa.
Quan Triều Viễn và bác sĩ đồng thời quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Lam đang ngây ngốc đứng ở cửa “Bác sĩ, cô vừa nói cái gì cơ?”
Tô Lam thãn thờ nhìn chắm chằm nữ bác sĩ, giống như không thể tin vào tai mình.
“Ý của bác sĩ là tôi…tôi có thai rồi sao?”
Nụ cười trên mặt nữ bác sĩ hơi cứng lại “Thực ra là như thế này…”
Trước khi bác sĩ kịp nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của Quan Triều Viễn phóng tới Bác sĩ sững người một chút “Theo dữ liệu trên báo cáo xét nghiệm máu, đích thực là có khả năng mang thai, có điều vẫn cần phải thực hiện một số các kiểm tra chỉ tiết siêu âm B mới có thể kết luận kết quả cuối cùng.”
Tâm trạng của Tô Lam hơi phức tạp, bước mấy bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn, năm lấy tay anh: “Bây giờ em sẽ đi làm siêu âm B ngay”
Quan Triều Viễn không phản đối, anh đứng dậy đi theo Tô Lam ra ngoài.
Khi đến bên cửa, anh lại quay đầu nhìn vị nữ bác sĩ một lần nữa.
Nữ bác sĩ hiểu ý gật đầu.
Từ văn phòng bác sĩ đến phòng siêu âm Doppler màu chỉ có một đoạn ngắn mà khi Tô Lam bước tới, gương mặt cô đã đỏ bừng.
Cô vô thức đưa tay vuốt ve bụng mình, tựa đầu vào vai Quan Triều Viễn: “Vậy mà chúng ta cũng đã có cục cưng rồi”
Thật là thần kì.
Rõ ràng là bụng cô phẳng lì, không có bất kì phản ứng lạ nào hết “Không biết là bé trai hay bé gái Quan Triều Viễn nghe Tô Lam thì thầm bên ai thì nhìn cô.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột vừa rồi của Tô Lam đã cắt ngang lời bác sĩ định nói, không biết vì sao, trong lòng anh luôn có một loại dự cảm bất an.
“Triều Viễn, Triều Viễn ơi?”
Một bản tay thanh tú huơ huơ trước mắt anh, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng hồi thần lại.
Nhìn kỹ lại thì thấy Tô Lam đang bĩu môi nhìn anh.
“Em đang nói chuyện với anh đó, suy nghĩ cái gì mà chú tâm vậy?”
Chương 3154
Khuôn mặt nhỏ nhän của Tô Lam đột nhiên xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, Quan Triều Viễn cười nhạt: “Anh đang nghĩ, hay là chúng ta sinh thêm một đứa con gái”
“Thật ra, em lại mong có thể sinh thêm một đứa em trai. Một anh trai và đứa em trai nhất định sẽ yêu chiều bé Chỉ lên tận mây xanh luôn!”
“Đến chúng ta rồi kìa.”
Quan Triều Viễn đã giúp Tô Lam lấy số.
Tô Lam quay người vào trong xếp hàng, trước mặt cô còn có bảy tám người nữa.
Quan Triều Viễn đứng ở cửa nhìn cô: “Anh ở bên ngoài đợi em”“
Tô Lam gật đầu, sau khi vào phòng nghỉ, nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn dần tắt, anh cau mày quay lưng bước về.
Ba phút sau, Quan Triều Viễn xuất hiện trở lại trong phòng khám của nữ bác sĩ vừa nấy.
Khi Quan Triều Viễn mở miệng nói chuyện, ngữ điệu rất bình thản.
Nhưng nếu nghe kỹ, có thể nghe ra được cảm.
giác bất an trong giọng nói Nữ bác sĩ đưa tay lấy ra báo cáo của Tô Lam: “Ban nấy tôi đã hỏi một số thông tin liên quan đến tình hình của bà Quan. Từ lần hành kinh cuối cùng của bà Quan đến nay đã là bốn mươi ngài “Nồng độ progesterone và các chỉ số khác trong máu khá cao, quả thực là có khả năng mang thai, nhưng mà…các chỉ số của bà Quan có chút không bình thường”
Quan Triều Viễn không hiếu lắm về phương diện này: “Chỉ số không bình thường thì sao?”
“Nói cách khác, nếu những chỉ số này tăng theo cấp số nhân sau khi mang thai là chuyện bình thường. Tuy nhiên, tôi thấy chỉ số của bà Quan lại hơi thấp một chút, nếu những chỉ số này thấp thì sẽ có hai khả năng, một là gần đây bà ấy không được nghỉ ngơi tốt dẫn đến thai nhỉ chậm phát triển, khả năng còn lại là…”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút nặng nề của vị bác sĩ, Quan Triều Viễn đột nhiên cau mày: “Là gì”
“Mang thai ngoài tử cung”
Nữ bác sĩ nghiêm túc phổ cập y học: “Hiện nay phụ nữ mang thai ngoài tử cung có tỷ lệ tử vong cao nhất. Trứng đã thụ tinh làm ổ trong ống dẫn trứng, khi lớn lên sẽ chèn ép ống dẫn trứng và gây băng huyết. Ở giai đoạn đầu của thai kỳ là triệu chứng thận hư sẽ không gây ra đau bụng hay những vấn đề khác, nhưng một khi xuất hiện triệu chứng đau bụng và ra máu thì đó có thể là dấu hiệu của bang huyết, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Anh Quan, tôi nói như vậy anh có thể hiểu không?”
Mang thai ngoài tử cung.
Băng huyết.
Nguy hiểm tính mạng.
Sau khi nắm bắt được những từ khóa quan trọng này, áp suất không khí xung quanh Quan Triều Viễn lúc này trực tiếp giảm xuống không độ, trong nháy mắt trên khuôn mặt điển trai của anh bị bao phủ bởi một vẻ lo lắng nặng tíu.
Nữ bác sĩ dường như bị khí thế này của anh dọa một phen: “Anh Quan, anh không sao chứ?”
Nắm tay của Quan Triều Viễn siết chặt ở bên hông.
Tất cả những tai họa và đau khổ này nên đổ hết lên đầu anh mới đúng.
Lúc đầu anh nhất thời mềm lòng mới hại bảo bối mất đi tính mạng.
Còn bây giờ anh đã làm trái lại nguyện vọng của cha mẹ, thậm chí không tiếc đối địch với cả nhân loại, chỉ là vì để được ở bên người phụ nữ anh yêu, Cho dù ông trời thực sự không muốn để anh hạnh phúc thì nên báo ứng lên người anh mới phải, tại sao lại là Tô Lam chứ? “Anh Quan, trước tiên anh đừng vội lo lắng, ban nấy tôi chỉ mô tả mức độ nghiêm trọng của việc mang thai ngoài tử cung, nhưng không có nghĩa là chắc chản bà Quan bị như vậy. Anh có thể đợi đến sáu tuần sau rồi quay lại làm kiểm tra chỉ tiết xem thử rốt cuộc có phải là mang thai ngoài tử cung hay không”
Chương 3155
Phải mất một lúc lâu sau vẻ mặt của Quan Triều Viễn mới có thế bình tính lại một chút Anh không muốn làm Tô Lam sợ hãi.
“Tôi biết rồi”
“Vậy thì tốt, anh Quan hãy ghi nhớ thời gian, hai tuần nữa đến bệnh viện kiểm tra lại”
“Vâng”
Sau khi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt của Quan Triều Viễn rất nặng nề.
Những người đi ngang qua đều bị sát khí trên người anh làm cho khiếp sợ.
Khi anh bước đến cửa phòng siêu âm B thì thấy Tô Lam đã ra rồi.
Lúc này, trên tay cô đang cầm tờ giấy siêu âm Doppler màu, mắt nhìn bốn phía, hình như là đang Tìm anh.
Quan Triều Viễn bước tới.
Tô Lam vừa nhìn đã thấy anh.
Trái tìm đang chao đảo bất an vì sự giấu giếm của anh ngày hôm qua bỗng chốc lắng lại vào lúc này “Anh đã đi đâu vậy?”
Quan Triều Viễn cười nhạt “Vừa mới ra ngoài nhận một cuộc điện thoại”
Nói xong, anh đưa tay ra lấy tờ giấy siêu âm Doppler màu: “Bác sĩ đã nói gì vậy?”
Tô Lam cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Bác sĩ nói có thể do thời gian mang thai còn mới nên vẫn chưa thấy gì trong tử cung, yêu cầu em hai tuần sau quay lại”
Quan Triều Viễn xoa đầu cô âu yếm: “Vậy thì nghe lời bác sĩ,hai tuần nữa chúng ta quay lại nhé?”
“Bây giờ cũng chỉ đành như vậy thôi”
Tô Lam có chút thất vọng, nhưng trong lòng vẫn hơi xúc động Dù gì đây cũng đích thực là dấu hiệu ban đầu của việc mang thai Hai ngày trước do lo lắng quá mức nên không phản ứng kịp, trước kia cô đã từng mang thai một lần rồi, bưồn nôn, mắc ói, thèm ngủ, chỉ số progesterone tăng cao đều là dấu hiệu có thai.
Hai tuần sau nhất định sẽ kiểm tra ra kết quả!
Trên đường về nhà, Tô Lam đã nói nhiều hơn bình thường.
Tô Mỹ Chỉ thận trọng ghé vào bụng của mẹ và nhẹ nhàng vuốt ve: “Cha, thực sự có một em bé trong bụng của mẹ sao?”
Quan Triều Viễn trầm mặc một lúc: “Tạm thời vẫn chưa rõ, phải đợi hai tuần nữa quay lại kiểm tra mới có thể xác định được.”
Tô Duy Hưng cau mày: “Hy vọng lần này không phải là một em gái nữa: ‘Tô Lam quay lại nhìn con trai: “Sao nào? Con không thích em gái sao?”
Tô Mỹ Chỉ v chờ đợi câu trả Tô Duy Hưng lướt lướt chiếc máy tính bảng trên tay: “Dù gì có một em gái ngốc mà cứ bám dính àng quay sang, ánh mắt đầy của anh trai.
lấy người đã đủ phiền rồi, con không muốn có thêm một đứa nữa đâu.”
Tô Mỹ Chỉ lập tức không vừa lòng, cô bé bĩu môi: “Anh trai đáng ghét, người ta làm gì ngốc làm gì phiền đâu chứ!”
‘Tô Lam cười và nựng mặt con gái: “Vậy Mỹ Chỉ con nói mẹ nghe xem, con muốn có em trai hay em gái?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK