“Cái này hả, đều là em chặn miệng bọn họ. Cảm ơn anh!”
“Có lời gì thì nói, có rắm thì thả.”
“Đương nhiên có chuyện, hơn nữa còn là chuyện đứng đản.” Thẩm Tư Huy thu lại dáng vẻ cợt nhã, nghiêm nghị nói, “Đã điều tra rõ ràng chuyện của Tô Duy Nam, chắc chắn là anh ta ở bên trong bệnh viện kia của Tô Bích Xuân, chúng ta ra tay có thể ra tay bất cứ lúc.
nào: “Trong mấy ngày nay” Quan Triều Viễn trầm trầm nói xong lời này thì lại bổ sung một câu, “Phía nước ngoài đã thu xếp xong.”
“Nhưng có điều, đến lúc đó còn phải liên lạc với Tân Tấn Tài một chút, vết thương trên người Tô Duy Nam không nhẹ, muốn mang anh ta về nước, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.”
“Anh sẽ liên lạc với chuyên gia đứng đầu nước ngoài, chuyện này không cần em bận tâm”
“Chặc chặc, nhìn dáng vẻ của anh Hai là tình thế bắt buộc ha”
“Em nói người này đúng là anh cô ấy sao?”
“Không chịu nổi, da gà rơi đầy đất rồi này. Anh Hai yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em”
Điện thoại bị cúp.
Quan Triều Viễn quay đầu lại, có thể thấy bóng người yếu đuối trên ghế sa lon kia.
Ánh mắt của anh sâu thảm, không biết đang suy nghĩ cái gì “Cha đã xong chưa?” Thanh âm non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên ở cửa.
“Xong rồi”
Mấy phút sau, Quan Triều Viễn bưng một nồi canh thịt bò và một dĩa cá hấp đi ra, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm.
Ngay cả Tô Duy Hưng cho tới bây giờ không vui vẻ cho lắm cũng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Anh nhìn thời gian rồi nói, “Còn năm phút, chúng ta vừa kịp đi qua, ăn đi nhân lúc còn Cả nhà bốn miệng liền bắt đầu ăn cơm.
Khi bọn họ xuất hiện ở cửa nhà hàng gần như là thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Quan Triều Viễn anh tuấn cao lớn, khí chất nổi bật.
Tô Lam gương mặt tinh xảo, đoan trang ưu nhã.
Hai đứa bé bên cạnh bọn họ đẹp như tượng khắc, mịn màng như ngọc mài. Bốn người vừa đi vào xinh đẹp không nói nên lời, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Lần này Quan Triều Viễn xuất hiện, thành công ngăn chặn những lời hoang đường của dân chúng.
Người trước đó còn nói mấy lời đồn nhảm lúc này đã hoàn toàn ngậm miệng lại.
Bất kể là hành động này của Quan Triều Viễn vô tình hay là cố ý, ít nhất anh đã để cho con mình lấy lại được tự tôn trong nhà trẻ.
Cho nên Tô Lam cũng không rời đi theo như kế hoạch, mà theo chân hai đứa bé và Quan Triều Viễn đợi đến khi toàn bộ hoạt động gia đình kết thúc.
Lúc rời đi, Tô Lam vốn muốn mang hai đứa bé trở về nhà mình, nhưng mà còn không chờ cô mở miệng, Tô Duy Hưng cùng Tô Mỹ Chỉ đã chui vào trong chiếc Rolls Royce màu đen kia, ngồi ở bên trong cười híp mắt vẫy tay với cô.
“Mẹ, mẹ đi mau lên.”