Quan Triều Viễn nắm lấy cổ tay Tô Lam.
“Vội gì chứ?”
“Tôi đưa cơm cho anh, đã đưa đến rồi, còn muốn làm gì nữa?”
“Ngồi cùng tôi”
Phù…
Tôi nợ anh gì sao?
Tô Lam thật sự thua người đàn ông này rồi.
Anh ăn, cô nhìn, anh còn bảo sủi cảo cô làm bình thường.
Có còn thiên lý nữa không?
Nhưng, Tô Lam cũng không muốn chọc giận anh.
Chỉ đành ngồi xuống nhìn anh từng miếng từng miếng sủi cảo đến hết.
Cô xếp đúng ba mươi miếng sủi cảo, vì gói khá vội, sủi cảo hơi to một chút, vậy mà anh lại ăn ba mươi miếng sủi cảo lớn!
Còn nói bình thường?
“Anh đã ăn xong, vậy tôi có thể đi rồi chứ?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn liền trầm xuống.
Anh nhướn mày nhìn Tô Lam: “Vội về như vậy, sợ tôi muốn cô ở đây sao?”
Tô Lam hít một hơi, nhìn chiếc giường lớn phong cách châu Âu sang trọng kia.
Người đàn ông này bày chiếc giường tốt như thế ở đây, chắc là để thuận tiện làm chuyện đó?
Nhất định anh là một tên đàn ông tùy tiện!
Chẳng nhẽ thật sự ngủ trong phòng làm việc sao?
“À… Cái đó, chiều tôi phải về đoàn phim, còn cần chuẩn bị một chút”
Vốn Quan Triều Viễn muốn Tô Lam ở đây với anh một lúc, ai ngờ người phụ nữ này đưa sủi cảo tới, rồi cứ muốn rời đi.
“Cút đi!”
“Vậy tôi đi đây, làm việc tốt nhá, tạm biệt!”
Tô Lam vội vàng chạy đi.
Quan Triều Viễn còn chưa hoàn hồn, người phụ nữ này đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh đáng sợ thế sao?
Chạy nhanh như vậy!
Người phụ nữ đáng chết này!
Tô Lam ra khỏi phòng làm việc của Quan Triều Viễn, lập tức lên đồ trang bị đầy đủ, lúc này mới rời đi.
Nếu không phải vì chuẩn bị chút đồ ăn cho Mục Nhiễm Tranh, cô mới không thèm tới!
Về khu Rainbow, Tô Lam lập tức cất chỗ sủi cảo đã gói từ trước vào trong hộp thức ăn, lại mang thêm vài bộ đồ để thay, dặn dò Tô Kiêm Mặc vài câu, chiều đến liền rời khỏi khu Rainbow, quay về Diêm Thành.
Mục Nhiễm Tranh đang quay phim thì nhận được tin nhắn của Tô Lam.