Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng cô ta run rẩy: ‘Bây giờ làm gì? Bây giờ có cần hợp đồng không? Tôi… Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị…”

Mộ Mẫn Loan lảo đảo xoay người lại, nhưng vừa bước ra ngoài được hai bước, cô ta lại đột ngột dừng lại.

Không được.

Mình không thể đi như thế này được.

Nếu mình đi anh ta lại biến mất thì phải làm sao?

“Bối Bối, cô đi chuẩn bị hợp đồng đi”

Bối Bối bất lực thở dài, thật ra cô ấy đi theo.

Mộ Mãn Loan không phải ngày một ngày hai, nhiều năm nay chưa bao giờ thấy Mộ Mắn Loan thất thế như thế này.

Bộ dạng này cứ y như là trúng tà vậy đó.

Nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Mộ.

Mãn Loan, Bối Bối không còn cách nào chỉ đành đuổi hết những vệ sĩ khác đi rồi ra ngoài thu xếp hợp đồng.

Bây giờ trong phòng nghỉ VỊP chỉ còn lại có hai người.

Mộ Mãn Loan chỉ đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không dám chớp mắt lấy một cái.

€ô ta sợ lỡ như mình chớp mắt, mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, người đàn ông đó cũng sẽ tan thành mây khói.

Cái tên quanh quẩn trong lồng ngực cô ta mấy ngàn ngày đêm đã đến cửa miệng rồi, chỉ chực thốt lên.

Tuy nhiên, chỉ cần đối diện với ánh mắt lạnh nhạt ấy thì cô ta lại không nói ra được câu gì.

Trong mấy ngàn ngày đêm này, cô ta đã vô số lần tỉnh dậy trong cơn mơ.

Khi ngồi dậy mới nhận ra khuôn mặt mình đã đầm đìa nước mắt.

Cô ta có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh ta, nhưng lại không dám hỏi bất cứ điều gì Cô ta hồi hộp, lo lắng đến mức gần như không thở nổi.

Ngay cả lần đầu tiên cởi từng chiếc cúc áo trước mặt anh ta, cô cũng chưa từng căng thẳng và bất an đến thế này.

Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Mộ Mắn Loan, Âu Dương Hải nở một nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời nhưng nơi đáy mắt lại không có bất cứ cảm xúc gì: “Cô Mộ, cô khó chịu chỗ nào phải không?”

Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, nhưng nụ cười lại vô cùng xa lạ Giả vờ như… hoàn toàn không quen biết cô ta.

‘Vết máu cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta đã không còn nữa, nước mắt không ngừng cuộn trào trong hốc mắt.

Dường như chỉ cần anh ta nói thêm một câu nào nữa là nước mắt ấy sẽ tuôn trào như mưa: “Không…không có, tôi không khó chịu gì cả”

Ngay khi bàn tay của người đàn ông chạm vào mặt cô ta, nước mắt của cô ta lập tức lăn dài ‘Vẻ mặt Mộ Mãn Loan nhìn anh một cách đầy cầu xin và đáng thương.

Ngón tay thon dài của người đàn ông dừng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà khóc thì không còn đẹp nữa đâu đấy: Động tác của anh ta rất dịu dàng, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.

Theo phản xạ tự nhiên, Mộ Mẫn Loan cầm lấy tay anh ta, không để tay anh ta rời khỏi mặt của mình: “Anh… Anh thật sự sẽ làm vệ sĩ cho tôi chứ?”

Người đàn ông hờ hững gật đầu, trên mặt cười như không cười: “Cô Mộ, cô có biết tiền lương cô trả cao tới mức nào không? Tôi chỉ là muốn kiếm miếng cơm mà thôi, vậy sao tôi có thể cự tuyệt được cô cơ chứ? Chẳng có ai nói không với tiền đâu, đúng không nào?”

Tại quán cà phê Thiên Ngọc.

Một mình Lâm Thúy Vân chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Tô Lam bước vào cũng không nhận ra.
Chương 2985

“Thúy Vân?”

Tô Lam đưa tay ra huơ nhẹ trước mặt cô ấy.

Cuối cùng Lâm Thúy Vân cũng hồi thần trở lại Nhưng khi nói chuyện, giọng của cô ấy vẫn có chút mệt mỏi: “Tô Lam, cậu đến rồi đấy à?”

Tô Lam cau mày: “Có chuyện gì vậy? Sao lại uế oải mất tinh thần thế này, chẳng giống phong cách của cậu chút nào cá?”

Lâm Thúy Vân khẽ thở dài: “Tô Lam, mình phát hiện hình như mình có chỗ nào đó không ổn cho lắm”

Tô Lam hơi lo lắng, sờ trán cô ấy: “Sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?”

“Ai da, sao cậu phản ứng không nhạy bén gì hết vậy? Người ta nói không phải là vấn đề sức khỏe!”

“Vậy cậu nói mình nghe thử xem, còn có cái gì có thể làm cho một cô chủ vô tâm như cậu cau có mặt mày vậy hả?”

Lâm Thúy Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Tô Lam, cậu biết không? Hôm đó sau khi các cậu rời đi, mẹ mình đã chuốc say tên Lục cầm thú ấy và nhốt bọn mình về chung một phòng”

Tô Lam không thế tin được: “Cậu nói cái gi cơ? Trời ạ, dì Lâm đúng là nữ trung hào kiệt, dì ấy hoàn toàn không sợ cậu chịu thiệt chút nào luôn!”

“Thôi được rồi đó, ở đó mà sợ mình chịu thiệt ư? Mình chỉ e là mẹ mình sợ Lục Mặc Thâm không chiếm lời được từ mình cơ! Cậu không biết, suýt chút nữa là mình đã bị Lục Mặc Thâm cầm.

thú đó ăn thịt luôn rồi!”

‘Tô Lam không bận tâm cho lắm: “Nếu đã là suýt chút nữa thì có nghĩa là vẫn chưa có gì cơ m Lâm Thúy Vân chống cảm và bắt đầu nhớ lại cảnh tượng hai người thức dậy vào sáng hôm sau.

Lục Mặc Thâm tỉnh dậy trước và phát hiện mình bị tri tay chân thì đã đành đi, đã vậy còn bị Lâm Thúy Vân đè lên người, cái này thì tính là gì chứ hả?

Vả lại, điều khiến Lục Mặc Thâm cạn lời nhất là..

Hai bàn tay của Lâm Thuý Vân thò ra vào trong áo của mình, từ đầu đến cuối đều đang bóp nắn cơ ngực của anh ta, ngay cả khi ngủ say rồi mà cũng không bỏ qua.

Lục Mặc Thâm cau mày lại, gỡ bỏ sự trói buộc trên tay chân mình ra.

Nhìn thấy những vết hẳn của cổ tay và cổ chân để lại trên người mình, trong ánh mắt của anh ta như loé lên một khung cảnh đẹp vậy.

Hai mươi phút sau, Lâm Thuý Vân mơ mơ màng màng rồi tỉnh dậy.

Vừa mới mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của Lục Mặc Thâm dí sát vào mặt mình, doạ cô ấy đến mức xém chút nữa thì hồn bay phách lạc.

Cô ấy thuận theo phản xạ của mình lấy hai tay che ngực của mình lại, thì mới phát hiện ra rằng mình đã bị trói chặt trên giường, không thể động đậy được.

“Lục Mặc Thâm, anh điên rồi hả! Trói tôi lại làm gì vậy? Thả tôi rai”

Lân Thuý Vân hét lớn lên Lục Mặc Thâm nghiêng đầu qua một bên, nhìn chăm vào cô ấy như kiểu rất thích thị “Vậy cô thử nói cho tôi nghe với, ai là đã trói tôi cả một đêm trong tối hôm qua, còn ăn thịt tôi cả một đêm thế?”

Lâm Thuý Vân ngơ ra một lúc: “À ừm, hai người chúng ta nói rõ ràng trước đị! Tối hôm qua tôi đã trói anh lại là vì muốn tránh việc anh có mưu đồ không chính đáng, anh cũng không biết đâu, tối hôm qua, anh…”

‘Vừa nghĩ đến trạng thái phóng đãng trong tối hôm qua của anh ta, Lâm Thuý Vân chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà lên.

“Tối hôm qua tôi thế nào?”

Lục Mặc Thâm hỏi rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ đó của anh ta, cũng không biết là anh ta đã quên thật hay là đang giả vờ.

Bồng nhiên hai tai của Lâm Thuý Vân đỏ rực lên, cô ấy không muốn nhớ lại chuyện đó nữa: “Không có gì, không có gì, anh thả tôi ra nhanh lên!”
Chương 2986

“Tối hôm qua cô đã ăn thịt tôi nguyên một đêm như vậy, tôi thả cô ta như vậy, có phải cô đã hời quá rồi không?”

Cả khuôn mặt của Lâm Thuý Vân ngơ ngác ra “Anh đang nói lung tung chuyện gì vậy? Tôi đã ăn thịt anh từ lúc nào chứ?”

Lục Mặc Thâm nheo mắt lại: “Vậy là cô không tin à?”

“Tất nhiên là không tin, tôi là một người phụ nữ chính trực đến như vậy, anh đừng có mà hất xô nước bẩn vào người tôi!”

“Nếu đã như vậy, thì tôi chỉ còn cách.”

Lục Mặc Thâm vừa nói những lời có ẩn ý sâu sắc, vừa bắt đầu thò tay cởi nút áo ra.

Khung cảnh này càng khiến hồn phách của Lâm Thuý Vân bay đi hơn.

Cô ấy hét to lên: “Lục Mặc Thâm, anh bình tính một chút, chúng ta có gì thì từ từ mà nói, anh đừng cời quần áo chứ!”

Lục Mặc Thâm cố ý nhìn liếc qua cô ấy với khuôn ma mị: “Không cởi quần áo sao?”

Lâm Thuý Vân bị doạ đến phát điên, điên cuồng gật đầu như con gà đang ăn thóc: “Đúng đúng đúng, chúng ta có gì thì từ từ nói”

“Như vậy đâu có được, không cởi quần áo ra thì sao tôi có thể cho cô nhìn thấy chứng cứ được chứ?

Giọng nói trầm xuống, Lục Mặc Thâm cởi thẳng nút áo của chiếc áo sơ mi ra.

‘Vừa cởi ra, bỗng nhiên nhìn thấy từ trước ngực cho đến cơ bụng của anh ta, toàn bộ đều là vết hẳn của móng tay, còn có cả vết cấu nữa.

Không phải chứ?

Lâm Thuý Vân há hốc mồm ra, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy trở nên ửng đỏ lên trong phút chốc; “Sao có thể chứ, không phải, không phải tôi đâu…”

Nụ cười của Lục Mặc Thâm vô cùng ấm áp và mơ hồ, vô cùng nguy hiểm: “Không phải cô sao? Tối hôm qua cô trói tôi lại, cửa lại bị khoá trái như vậy, cô nói với tôi là không phải cô? Bán thân cô có tin không?”

Lục Mặc Thâm hỏi nhiều câu liên tục như vậy, khiến Lâm Thuý Vân đã ngơ ngác thật sự.

Ngay cả một câu nói phản bác mà cô ấy cũng không nói ra được.

Tối hôm qua cô ấy nằm mơ, quả thật là cô ấy mơ thấy mình đã đến nhà vệ sinh nam thần Không lẽ là bản thân đã xấu hổ trong chốc lát, rồi xem anh ta là đối tượng phát tiết, vì vậy mới ra tay với anh ta sao?

Ôi trời, cảnh tượng đẹp đến mức không dám tưởng tượng!

Lúc này, quả thật là khuôn mặt của Lâm Thuý Vân đã chuyển sang màu xanh như cải xanh: “Giáo sư Lục à, anh nghe tôi giải thích đã nha!

Chúng ta có gì thì từ từ nói, anh cũng biết mà, tôi đã ngủ say thì có làm cái gì đi nữa, tôi cũng… tôi cũng không biết thật mà”

“Một câu chẳng cái gì cả, cô định dùng câu đó để tóm tắt những hành vi hạ lưu mà cô đã làm với tôi sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Có thù mà không báo thì không phải quân tử, tất nhiên là răng đổi răng, mắt đổi mắt rồi Lục Mặc Thâm còn chưa nói dứt câu, anh ta đã bóp chặt lấy cảm của cô ấy, rồi hôn lên môi cô ấy Lâm Thuý Vân bị anh ta hôn đến mức đầu óc xoay chuyển, trong lúc não của cô ấy có cả một khung cảnh trắng xoá, bỗng dưng cô ấy cảm thấy cổ của mình đau nhói lên.

sp Cô ấy cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra tên khốn kiếp này đang hickey trên cổ cô ấy, “Lục Mặc Thâm, anh là đồ khốn kiếp! Anh lấy cái mồm thối tha của anh ra khỏi cố tôi ngay! Thả ôi rat”

Lục Mặc Thâm vốn không hề quan tâm đến cô ấy, cho đến khi nụ hickey ấy trở nên đỏ tươi, anh ta mới chịu thả cô ra “Mẹ của cô nhốt hai chúng ta trong căn phòng này, nếu không để lại một ít chứng cứ, chắc chẩn bà ấy sẽ không từ bỏ đâu đồ ngốc à, tôi đang hy sinh sắc đẹp của tôi để giúp cô đó, có hiểu không hả?”

“Giúp… giúp tôi á?”
Chương 2987
“Tất nhiên rồi, chắc cô cũng không muốn ngày nào cũng bị mẹ cô ép cô như vậy đâu nhí, hay là hai chúng ta lập một mối quan hệ hợp tác đi, sau này khi ở trước mặt mẹ của cô, chúng ta cứ thể hiện như kiểu rất nồng ấm, giống y như’ người yêu vậy đó, như vậy thì cô sẽ không bị mẹ cô căn nhắn nữa, thế nào?”
Không biết tại sao, tự dưng Lâm Thuý Vân lại cảm thấy đề nghị của Lâm Mặc Thâm vô cùng có sức thuyết phục.
Thậm chí cô ấy còn suy nghĩ rất nghiêm túc trong vòng mười giây: “Anh… muốn giúp tôi thật sao?”
Ánh mắt của tên cầm thú họ Lục kia vô cùng chân thành: “Nếu không thì sao, dù sao thì không phải ai cũng có thể có được nụ hôn của tôi đâu”
“Vậy là cậu đã mơ mơ hồ hồ như vậy rồi bị anh ta làm cho rung rỉnh sao?”
Sau khi nghe xong sự trần thuật của Lâm Thuý Vân, Tô Lam cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Ngược lại là Lâm Thuý Vân đã gật nhẹ đầu với khuôn mặt ngơ ngẩn: “Coi như Lục Mặc Thâm có lương tâm rồi đó, lần đầu tiên anh ta thật sự nghiêm túc muốn giúp mình. Tuy nói là sau khi xuống lầu anh ta đã ôm mình vài lần, cũng hôn mình vài lần, nhưng đó đều là lúc có mẹ mình ở đó, những lúc khác anh †a rất ngoan ngoãn đó”
Tô Lam: “…”
Bảo bối thân yêu của tôi ơi, Thuý Vân ngơ ngơ ngác ngác à, lần này cậu lại bị anh ta bán thêm lần nữa thật rồi, còn đang đếm tiền thay cho anh †a nữa cơ.
Nhưng nói lại thì không ngờ cô nhóc Thuý Vân lại không có trí nhạy bén trong tình cảm đến vậy.
Bình thường nếu một người đàn ông không có đủ sự nhắn nại, e là khó mà có được tâm hôn thiếu nữ của cô ấy.
Muốn có được cô ấy, chỉ dựa vào sự quấn lấy không buông thôi thì không được.
Tên Liễu Minh Hào kia chính là tài liệu giảng dạy phản diện tốt nhất.
Nếu nói đến giáo sư Lục, anh ta tốn hết tâm tư trên người của Thuý Vân, có thể nói là đánh bước nào củng cố bước ấy rồi.
Bồng nhiên, Tô Lam bắt đầu cảm thấy có chút bái phục người đàn ông này rồi: Cũng may là người đàn ông này thích Thuý Vân thật, nếu không một ngày nào đó, có vấn đề gì đó xảy ra giữa hai người bọn họ, e là Thuý Vân không phải là đối thủ của anh ta thôi.
Tô Lam có chút gượng gạo, ho lên hai tiếng “Ừm, Thuý Vân à, nếu cậu không bao giờ tìm thấy nam thần của nhà vệ sinh nam, cậu sẽ thích người khác chứ?”
Vừa nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên Lâm Thuý Vân trở nên cau mày nhăn mặ “Mình đang thấy rầu về chuyện này đó, vì chuyện này mà gần đây tâm trạng của mình cứ không được tốt cho lắm, tự dưng mình với tên cầm thú họ Lục kia lại đóng giả làm người yêu của nhau, mình cứ có cảm giác như mình đã phản bội nam thần của nhà vệ sinh vậy đó”
Tô Lam cau mày: Thuý Vân có cảm giác này, chắc không chỉ là vì áy náy đâu nhỉ?
Không lẽ trong tiềm thức của cô ấy, cô ấy cũng… Với giáo sư Lục sao..
“Hay là, mình đề ra cho cậu một ý kiến nha?”
“Ý kiến gì cơ2” Lâm Thuý Vân quay đầu qua với vẻ mặt đầy sự thích thú.
“Ha ha, chắc chắn mấy ngày nay dì Lâm sẽ kêu giáo sư Lục đến nhà cậu suốt, nếu không phải ăn cơm thì sẽ là đến thăm nhà gì đó, còn cậu, cậu cứ tìm cơ hội nói với anh ta, là cậu đã có người mình thích rồi, nếu giáo sư Lục hỏi chỉ tiết thì cậu cứ nói như sự thật”
Lâm Thuý Vân cau mày lại “Làm như vậy ổn thật sao?”
Trong ánh mắt của Tô Lam như có ánh sáng của một chút sự xảo quyệt lướt ngang qua: “Tất nhiên là được rồi, làm như vậy, cậu sẽ không được xem là phản bội nam thần nhà vệ sinh của cậu rồi!”
Vả lại nếu như cô ấy không suy đoán sai thì theo như tính cách của cái tên Lục Mặc Thâm đó, chắc chắn anh ta sẽ moi nam thần nhà vệ sinh gì đó ra cho bằng được.
Đến lúc đó, người mà Thuý Vân tìm rất lâu, nói không chừng anh ta vẫn có cơ hội đấy chứ.
Tô Lam gật gật đầu: “Nếu đến lúc đó có tình huống gì xảy ra, cậu phải nhớ là phải nói cho mình nghe ngay lập tức”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK