Tô Lam trợn trắng mắt, sao lại cảm thấy Triệu Ni Ni không giống người giúp việc, mà lại giống mẹ chồng khó tính trong phim thế..
Trở lại phòng ngủ, Tô Lam xem qua điện thoại của mình, nhắc nhở của cô thông báo, hôm nay có một buổi thử vai.
Sắp tốt nghiệp rồi, bạn học của cô đều đã kí hợp đồng với các công ty lớn nhỏ, duy chỉ có mình cô, vẫn chưa có công ty nào chịu kí hợp đồng.
Không có công ty chủ quản, cũng không có người quản lý, cô rất khó có được cơ hội thử vai, may là lần thử vai này là buổi thử vai công khai, đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng Lâm Xuyên, muốn quay một bộ phim cổ trang.
Nghe nói vị đạo diễn Lâm Xuyên này rất thích trao cơ hội cho người mới, theo quan điểm của ông, sau khi diễn viên bước vào giới giải trí khoảng ba năm, trong ánh mắt chứa quá nhiều tạp chất, băn khoăn kiêng dè cũng quá nhiều, lúc quay phim cũng.
không còn cảm giác như trước.
Vì thế, Tô Lam mới giành được cơ hội thử vai lần này, chỉ là, vai mà cô thử vai cũng chỉ là nữ thứ phụ mà thôi.
Mặc dù chỉ là vai nữ thứ phụ, nhưng vì sức hút của đạo diên Lâm Xuyên, người đến thử vai cũng vào khoảng vài chục người!
Độ cạnh tranh rất cao.
Tiếng chuông điện thoại kéo dòng suy nghĩ của Tô Lam quay trở lại, thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tô Lam bất giác mỉm cười “Kiêm Mặc, sao vậy?”
“Chị à, chị đang làm gì đó?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngây thơ của một cậu nhóc.
“Chị đang chuẩn bị thay đồ, sau đó đi thứ vai nè”
“Chị, hôm nay chị đi thử vai à?” Tiếng của cậu nhóc kia rõ ràng còn hưng phấn hơn Tô ậy chị phải cố gắng lên nhé!”
Tô Lam cười cười: “Xem xem em vui chưa kìa, chỉ là vai nữ thứ phụ thôi: “Nữ thứ phụ thì sao chứ? Ai mà chắng bắt đầu diễn từ vai phụ chứ? Dựa vào thực lực của chị em, sau này nhất định sẽ là một ngôi sao lớn!”
“Được rồi, được rồi, chỉ biết nịnh nọt thôi, còn tiền tiêu không? Có còn thuốc không?
Gần đây còn khó chịu nữa không?”
“Đủ tiêu, thuốc vẫn còn, không khó chịu nữa..” Tiếng cậu nhóc trong điện thoại hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Lần nào gọi cho chị, chị đều hỏi mấy câu này”
“Không phải là vì chị quan tâm em sao, đồ vô lương tâm!”
“Chị và anh rể dạo này thế nào rồi? Có kế hoạch sinh em bé chưa?” Cậu nhóc hỏi rất hào hứng.
Tô Lam cắn môi, rồi cười cười: “Em trai của tôi ơi, em rõ ràng đang giục đẻ đấy”
“Không phải là do em sợ sau này không thấy được hay sao”
“Nói linh tinh gì đó!” Tô Lam lập tức nghiêm khắc quát một câu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Chị, xin l ồi, nhưng chị cũng nên nghĩ thông đi” Tiếng của cậu nhóc hạ dần xuống.
Tô Lam cắn môi, không để nước mắt rơi xuống, lần trước em trai cô Kiêm Mặc phát bệnh phải nhập viện, những năm gần đây bác sĩ Triệu – bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc cũng tìm cô nói chuyện rồi.
Em trai của cô từ lúc sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, y học lúc đó không phát triển như bây giờ, không có cách nào chữa trị, bác sĩ nói sống không quá mười bảy tuổi.