“Anh ta hôn em à? Có ôm em không? Còn nữa, anh ta có cầm tay em không?”
Quan Triều Viễn mở to mắt, bộ dạng như muốn nuốt chửng Tô Lam vào trong bụng.
“Không, không, không, hoàn toàn không có. Anh nghĩ đi đâu thế? Nếu anh ta làm vậy thì em đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”
Lúc này Quan Triều Viễn thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy hai người lén lút làm gì?”
“Chỉ nói chuyện phiếm, mà cũng không nói gì cả, tình trạng của anh ta không được tốt cho lắm, thái độ của em với anh ta vẫn luôn rất lạnh lùng, sau đó anh gọi điện cho em, em liền đi luôn.”
Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
“Thế mà em còn nhìn mặt anh ta, em còn có thể nhìn ra tình trạng của anh ta không tốt?!”
Quan Triều Viễn lập tức nhảy dựng lên.
“Xin anh đấy, hai người bọn em chỉ nói chuyện, đương nhiên phải đối diện với nhau rồi, đương nhiên phải nhìn mặt của anh ta rồi, nếu không thì em nhìn chỗ nào của anh ta chứ?”
“Chỗ nào cũng không được nhìn, chỉ được nhìn anh thôi!”
Tô Lam vươn tay ôm mặt Quan Triều Viễn.
“Được được được, em nhìn anh, nhìn anh, chỉ nhìn anh!”
Quan Triều Viễn dùng tay ấn gáy Tô Lam, áp môi cô lên môi mình.
Sau đó là một nụ hôn sâu mang theo sự trừng phạt.
Môi của Tô Lam đau đớn, vội vàng đẩy Quan Triều Viễn ra.
“Anh làm gì thế?”
“Phạt em! Đã mấy ngày rồi, sao bây giờ mới nói cho anh biết? Có phải em muốn gặp anh ta lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ N nữa không?!”
Tô Lam há hốc miệng, không nói được lời nào.
Trí tưởng tượng của người đàn ông này không phải quá tốt rồi à?
Lẽ nào đây không phải nên là suy nghĩ của một người phụ nữ sao?
“Em đâu có? Sao có thể chứ!”
“Không được, hôm nay anh phải trừng phạt em, từ nay về sau không thể giấu giếm anh
như vậy nữa, không được nhìn người đàn ông khác, không được nói chuyện với người đàn ông khác!”
Quan Triều Viễn thuận thế bế Tô Lam lên.
“Ôi, anh đừng làm loạn nữa!”