“Tô Lam à, con nhất định phải cứu bố con, không thể để ông ấy ngồi tù được! Công ty đóng cửa cũng không sao, nhưng bố con không thể vào tù! Chỉ mỗi con mới cứu được ông ấy thôi.”
Vương Vãn Hương đau khổ cầu xin.
“Bà muốn tôi cứu ông ấy như thế nào đây? Người ta uống rượu rồi chết, còn có rất nhiều người phải vào viện nữa, bà muốn tôi phải làm thế nào? Đổi trắng thay đen à? Xin lỗi, tôi không làm được.”
Tô Lam lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.
“Tô Lam à, làm ơn, con đừng thấy chết mà không cứu như vậy chứ! Dì và bố con chỉ biết trông chờ vào con thôi!”
“Nếu tôi là bà thì thay vì đi lung tung với ông ấy, tôi sẽ đến thăm những nạn nhân của vụ việc này, bồi thường, an ủi và xin lỗi họ.”
“Tô Lam à, xin con đấy, cứu bố con đi mà!”
“Đừng có cầu xin tôi nữa, về mà đợi lời tuyên án của tòa đi.”
Tô Lam thầm thở dài một hơi.
“Ngay cả vợ tôi cũng không đồng ý. Hai người có thể đi về rồi đấy.”
Tô Lam nhìn liếc về phía Quan Triều Viễn, sau đó tiếp tục nặn bánh.
“Tôi có thể cho hai người thêm cơ hội nữa. Nếu như hai người muốn chuộc lại lỗi lầm của bản thân thì hãy quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi. Tôi sẽ đồng ý ra tay dọn dẹp chuyện này giúp hai người.”
Quan Triều Viễn lại lên tiếng một lần nữa.
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam hơi khựng lại, nhưng khoảng vài giây sau cô lại làm việc tiếp.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương quay sang nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Con rể, chuyện này không ổn lắm, dù sao thì bố và dì cũng là bậc bề trên, bảo bưng trà rót nước thì còn được, nhưng quỳ xuống thế này…”
Vương Vãn Hương nhìn Quan Triều Viễn với đôi mắt ai oán.
“Bà cũng biết mình là bậc bề trên cơ à? Vậy sao bà sống bao nhiêu năm như vậy lại không ra dáng bậc bề trên thế? Bà gánh nổi cái danh bậc bề trên này à?”
“Vâng vâng, cậu nói đúng lắm, tôi không xưng với cái danh bậc bề trên, tất cả là tại tôi, giờ tôi sống khổ thế này cũng là tại tôi. Tô Lam, con tha thứ cho dì đi mà.” Vương Vãn Hương lại quay sang phía Tô Lam.
“Bà vừa gọi cô ấy là gì cơ?”
“À, không phải, Mợ Quan, làm ơn, hãy tha cho tôi đi mà. Mợ là người rộng lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi, làm ơn hãy tha thứ cho tôi lần này đi!”
Vương Vãn Hương lại ăn nói khép nép.
“Vừa nãy tôi bảo là quỳ xuống cơ mà?”
Vương Vãn Hương nhìn Quan Triều Viễn, sau đó nhìn về phía Tô Lam, đầu gối của bà ta bắt đầu chùn xuống.
Quỳ với một người đáng tuổi con cháu mình, đã vậy đây còn là người mà trước đây mình đã khinh thường.
Dù thế nào thì Vương Vãn Hương cũng không thể cảm thấy thoải mái nổi.
Bà ta không biết phải làm sao cho phải.
“Sao nào? Không muốn làm à? Không muốn thì thôi đừng làm nữa, tôi cũng không muốn ép uổng gì hai người. Người đâu, tiễn khách!” Quan Triều Viễn lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Không, không, tôi bằng lòng, tôi bằng lòng, đừng đuổi chúng tôi đi mà!”
Vương Vãn Hương vội vàng cản anh lại, vẻ mặt bà hơi mất tự nhiên, thậm chí cả người còn hơi run run.