Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1234


Quan Triều Viễn đắc chí nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lam.


“Khoảnh khắc anh mới vừa bước vào, em đã đoán chắc hẳn anh đã thấy nốt ruồi son đó rồi, bây giờ anh nói vậy, em càng chắc chắn hơn.”


Tô Lam lắc đầu khinh thường.


“Diễn xuất của anh kém vậy à?”


“Diễn xuất của anh rất tốt, chỉ là em quá hiểu anh thôi.”


Quan Triều Viễn kéo Tô Lam để cô ngồi lên giường, đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.


“Tô Lam, em có phải vợ anh không?”


“Anh nói gì vậy, anh nói em có phải không?” Tô Lam chỉ mình rồi chỉ vào bụng mình.


“Nếu em là vợ anh thì giữ bí mật giúp anh đi, nói dối với anh đi, đừng vạch trần anh!”


Điều này làm Tô Lam không thể tin nổi: “Tại sao? Có anh không tốt à? Sau này anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây còn là nỗi khổ tâm của bố mẹ nữa, anh Ngọc cũng tìm được bố mẹ của mình. Chuyện tốt vậy mà, tại sao phải giấu?”


“Không tốt, không tốt chút nào! Đây là chuyện xấu nhất trần đời này!”


Quan Triều Viễn như đang gặp phải kẻ thù.


“Không hiểu anh luôn đấy.”


“Không cần phải hiểu! Em cứ làm theo lời anh là được, lát nữa anh sẽ báo tin này cho bố mẹ, lát nữa em đừng lên tiếng!”


Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, đang định nói thì Quan Triều Viễn hừ một tiếng: “Em là vợ anh thì nhất định phải nghe lời anh!”


Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng không chịu nổi nữa, lập tức sang đây hỏi, Quan Triều Viễn vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Lam rồi mới đi mở cửa.


“Tiểu Viễn, thế nào rồi?”


“Ha ha! Hai người đoán nhầm rồi! Trên người anh ta hoàn toàn không hề có nốt ruồi son! Con đã tụt quần anh ta xuống quan sát thật kỹ rồi! Anh ta không phải anh con, anh ta xấu vậy sao có thể làm anh con được!”


Nhìn bộ dạng đắc chí của Quan Triều Viễn, Mục Chỉ Huyên vội vã nhìn sang Tô Lam.


Tô Lam dè dặt lắc tay với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lập tức hiểu ngay.


“Tiểu Viễn, tại sao con lại nói dối? Có anh không tốt à?”


Quan Triều Viễn vội vàng chớp mắt vài lần: “Con nói dối hồi nào? Mẹ, con biết mẹ mong con trai mẹ còn sống nhưng sự thật là sự thật! Chấp nhận thực tế đi, dù sao có một đứa con trai là đủ rồi!”


Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo không nói gì, rời khỏi phòng họ.


Quan Triều Viễn thấy rất lạ, xoay người nhìn Tô Lam: “Ban nãy diễn xuất của anh thế nào?”


Tô Lam mỉm cười giơ ngón cái với Quan Triều Viễn.


“Vậy chắc không sao đâu nhỉ, chắc em không bán đứng anh đâu nhỉ?”


Tô Lam lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có!”


“Ui trời, mặc kệ đi! Dù sao cũng đã như vậy rồi!” Quan Triều Viễn bước sang khoá cửa lại rồi về bên cạnh Tô Lam: “Em bé rất khoẻ, có phải anh có thể…”


“Biết ngay anh chỉ nhớ chuyện này thôi, vậy anh cẩn thận chút nhé.”


“Sẽ không làm em đau đâu, nếu em không thoải mái thì nói cho anh biết.” Tô Lam chưa kịp trả lời thì Quan Triều Viễn đã sốt ruột hôn lên môi Tô Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK