Lê Thấm Thấm chưa bao giờ nói những lời xuất phát từ nội tâm này với Lê Hán Giang, đôi mắt cô lúc này đã ngấn nước.
“Tại sao con thích Mục Nhiễm Tranh ư? Bởi vì sau khi gặp anh ấy con mới thật sự gặp được người hiểu mình. Mọi người luôn cho rằng con là một cô bé hư, nhưng chỉ có anh ấy tin rằng con không thật sự hư. Còn những quyển truyện tranh của con nữa, cũng là do anh ấy động viên con vẽ, nếu không có anh ấy thì con đã quên mất rằng mình còn biết vẽ, mình vẫn là một người có ích.”
Phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi trên đất.
Lê Hán Giang cũng không kìm được nước mắt, từ sau khi vợ cũ qua đời, ông chưa bao giờ tâm sự với con gái, hai bố con như có thần giao cách cảm, không ai nhắc đến chủ đề này.
“Ông Lê, Thấm Thấm là một cô bé ngoan, mặc dù trước đây cô ấy đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng tôi tin cô ấy là một cô bé tốt bụng, hiểu chuyện. Sau khi ra nước ngoài rèn luyện, cô bé cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều và biết mình muốn gì. Ông là bố cô bé thì nên buông tay.”
Tô Lam vội nói xen vào.
Lê Hán Giang cúi đầu không nói gì, nhấc chân rời đi.
Nhìn bóng lưng ông rời đi, Lê Thấm Thấm cũng cảm thấy xót xa trong lòng.
“Thấm Thấm, cô vẫn nên về nhà đi.”
Lê Thấm Thấm gật đầu rồi lại nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Nếu mấy ngày tới em không liên lạc với anh thì nghĩa là em đã bị bố giam lỏng.”
Mục Nhiễm Tranh tiễn Lê Thấm Thấm ra cửa, lên xe của Lê Hán Giang, ông ta đưa cô cùng về.
Tô Lam cũng đi ra theo, khi vừa định quay vào nhà thì thấy một chiếc xe đậu ở bên đường, sao trông quen thế nhỉ?
Tô Lam cười khẩy bước tới mở cửa xe, Quan Triều Viễn đang nghe nhạc chơi game ở trong, chơi rất say sưa vui vẻ.
“Được lắm anh chủ tịch, anh ở trong xe rất ung dung tự tại nhỉ?”
Quan Triều Viễn nở nụ cười kỳ dị nhìn cô, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.
“Anh thật sự…”
“Không cần giải thích! Anh cứ ở lại đây chơi tiếp đi!” Tô Lam đóng sầm cửa lại rồi sải bước đi về.
Quan Triều Viễn vội vàng xuống xe đuổi theo.
Mục Nhiễm Tranh nhìn hai người mà không khỏi lắc đầu, xem ra cuộc sống của người nào đó tối nay sẽ không dễ chịu.
Quả nhiên, tối đến Tô Lam đưa hai con trai vào phòng ngủ.
Quan Triều Viễn hoảng loạn khi nhìn thấy cảnh này.
“Lam Lam, em đừng quá đáng quá! Bình thường em đều sang phòng trẻ con ngủ, sao hôm nay lại đưa hai đứa nó qua đây?”
Tô Lam vừa dọn giường vừa đưa chiếc gối cho Tam Tam: “Tam Tam, đưa gối cho bố đi, tối nay bố con sẽ ngủ phòng dành cho khách.”
Tam Tam như nhận được mệnh lệnh, lập tức ôm gối đi đưa cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Tam Tam rồi bước tới trước mặt Tô Lam: “Anh có thể giải thích với em. Cách của em hoàn toàn không có tác dụng, trốn đến khi nào chứ? Vậy nên cách giải quyết vấn đề tốt nhất là phải đối mặt với nó! Em xem, chẳng phải như vậy là tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi sao?”
Chương 1874
Lúc sau khi quay người lại Tô Lam cũng nghĩ đến, đúng là như Quan Triều Viễn nói, nhưng không phải cô giận vì điều này, mà cô giận vì anh im lặng trốn đi xem kịch hay!
Cho dù anh hy vọng Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm đứng ra đối mặt với vấn đề này thì cũng không thể không trao đổi với cô chứ, đúng không?
“Tiểu Thất, lại đây mẹ thay quần áo cho con nào.”
Tiểu Thất lập tức dang hai tay đi đến trước mặt Tô Lam.
Tô Lam không hề có ý định quan tâm đến Quan Triều Viễn, cô thay đồ ngủ cho Tiểu Thất xong, cậu bé cũng rất vui mừng chui vào trong chăn cười suốt.
Tam Tam thấy thế thì thẳng tay ném gối của Quan Triều Viễn ngoài cửa, sau đó lật đật chạy lại.
Tô Lam lại thay quần áo ngủ cho Tam Tam, hai anh em cùng nằm lên giường.
“Phiền anh ra ngoài thì đóng cửa lại!” Tô Lam cũng chui vào chăn.
“Em thật sự phải tuyệt tình vậy sao?” Quan Triều Viễn vốn định chen lên giường, mặc dù giường hai người đủ rộng nhưng có hai cậu nhóc nằm cùng nên thật sự không còn chỗ nữa.
“Chỉ hôm nay thôi nhé!” Quan Triều Viễn đành ủ rũ đi ra, tiện tay đóng cửa lại cho ba mẹ con, sau đó nhặt gối của mình dưới đất lên đi về phía phòng dành cho khách.
Ở bên kia, Lê Thấm Thấm theo Lê Hán Giang về nhà họ Lê, nhưng cả đoạn đường cho đến khi về nhà, suốt buổi tối Lê Hán Giang không nói với Lê Thấm Thấm lời nào, ông như vậy khiến cô rất căng thẳng, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải mình đã nói nặng lời quá không.
Mấy năm nay Lê Hán Giang lăn lộn trong giới kinh doanh cũng rất vất vả, kể ra cũng đều vì gia đình, mà những lời cô nói đã phủ nhận tất cả những điều ông làm.
Ăn tối xong Lê Hán Giang về phòng ngủ rồi không đi ra nữa.
Lê Thấm Thấm nói lại những chuyện xảy ra hôm nay cho Quan Ly.
“Dì Lam, hình như con thật sự đã khiến bố buồn rồi, hay là dì khuyên bảo ông ấy giúp con nhé?”
Quan Ly cầm tay Lê Thấm Thấm, nhẹ nhàng vỗ về.
“Thấm Thấm, con nói đúng, bố con sẽ ổn thôi. Ông ấy lớn như vậy rồi, sống hơn nửa đời người, nếu chút chuyện nhỏ này cũng không nghĩ thông suốt thì sống chẳng có ý nghĩa gì. Con cứ để ông ấy bình tĩnh lại đi.”
Đêm nay mọi người đều không được vui vẻ, Lê Thấm Thấm nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện trong nhà vẫn như bình thường, Lê Hán Giang đã đến công ty từ sớm, Quan Ly đang vội vàng giục Lê Tuấn Kiệt đi học.
Sau khi tiễn Lê Tuấn Kiệt đi học, Quan Ly quay lại bàn ăn rồi mới đi gọi Lê Thấm Thấm ăn sáng.
Lê Thấm Thấm không muốn ăn chút nào, dường như Quan Ly nhớ ra điều gì, bà ra ngoài rồi lại quay về, đặt điện thoại Lê Thấm Thấm lên bàn.
Lê Thấm Thấm nhìn điện thoại mình rồi lại nhìn Quan Ly với vẻ khó hiểu.
“Bố con không sao đâu, yên tâm. Con cầm điện thoại về dùng đi.”
“Thái độ của bố con thế nào?”
Quan Ly nở nụ cười dịu dàng, ấm áp.
“Đêm qua bố con gần như thức trắng, ông ấy bảo ông ấy luôn suy nghĩ về những lời con nói, còn hỏi dì có phải ông đã làm quá đáng quá không. Ông ấy nói sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông thấy thực sự không nên phản đối con yêu đương, có lẽ ông ấy chỉ là không muốn con rời xa ông ấy mà thôi.”
“Hả?” Lê Thấm Thấm không dám tin vào tai mình.
Chương 1875
“Ông ấy cũng nói hai mươi tuổi không còn nhỏ nữa, con học xong, có công việc ổn định thì cũng hai mươi ba, hai mươi tư, lúc đó mới yêu thì ai biết có còn người nào tốt không, lại yêu thêm vài năm nữa rồi mới kết hôn sinh con thì muộn quá.”
Quan Ly nói rất nhẹ nhàng, bà vốn cũng là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng.
Từng lời từng chữ đều chạm đến trái tim Lê Thấm Thấm khiến cô không kìm được nước mắt.
“Thật ra trông bố con có vẻ là một người khô khan, chỉ biết kiếm tiền, nhưng thực ra ông ấy rất tình cảm. Ông ấy cũng tự nói có thể không phải ông ấy phản đối con và Mục Nhiễm Tranh ở bên nhau, mà là phản đối việc con yêu đương kết hôn rồi sẽ phải rời xa ông ấy, cứ nghĩ đến việc con gái mình nuôi bao nhiêu năm sắp phải rời xa mình là lòng ông ấy lại thấy khó chịu.”
Lê Thấm Thấm chu miệng, trong lòng cũng thấy khó chịu.
“Thấm Thấm, bây giờ bố con đã không phản đối việc con và Mục Nhiễm Tranh yêu nhau nữa, nhưng ông ấy hy vọng con có thể hoàn thành xong chương trình học ở Anh rồi về kết hôn, tốt nhất là kết hôn muộn một chút, ông ấy muốn ở cùng con thêm vài năm nữa.”
“Sao bố con lại đa cảm vậy chứ? Trông Quang ấy cộc cằn khô khan mà nói câu nào lại khiến người ta muốn khóc câu đấy!”
Lê Thấm Thấm dẩu môi, rút khăn giấy lau nước mắt.
“Dì Lam, dì nói với bố con rằng chắc chắn con sẽ học hành chăm chỉ ở Anh, sẽ không để chuyện yêu đương trì hoãn việc học. Còn về việc kết hôn, con còn muốn chơi thêm vài năm nữa, hơn nữa dù kết hôn thì con cũng sẽ thường xuyên về thăm hai người mà.”
Quan Ly vui mừng gật đầu.
Vài ngày sau, kỳ nghỉ của Lê Thấm Thấm kết thúc, Lê Hán Giang, Quan Ly và Mục Nhiễm Tranh cùng tới tiễn cô.
Mấy ngày nay mối quan hệ giữa Lê Hán Giang và Lê Thấm Thấm đã dịu đi rất nhiều, vì không muốn bố ghen nên Lê Thấm Thấm không để ý đến Mục Nhiễm Tranh mấy.
Cho đến khi chỉ còn lại Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm, lúc này cô mới nói chuyện với anh.
Lê Thấm Thấm nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Em thật sự không nỡ xa anh. Vừa nãy em ngó lơ anh, anh không giận em chứ?”
Mục Nhiễm Tranh không hề để ý.
“Em cố tình đó, vì sợ bố em ghen. Em thật sự không ngờ bố em từng này tuổi rồi mà vẫn ghen với người yêu của con gái.”
Mục Nhiễm Tranh vuốt mái tóc dài của Lê Thấm Thấm: “Sang bên kia em phải học cách tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Điều này thì anh yên tâm, chẳng phải trước đây em vẫn sống rất tốt đó sao? Chủ yếu là anh đó!”
Lê Thấm Thấm đưa ngón tay ra chọc vào ngực Mục Nhiễm Tranh: “Nhớ phải hứa với em không được thân mật với ngôi sao nữ, nhất là không được tạo tin đồn, bố vợ tương lai của anh luôn theo dõi anh đấy!”
Mục Nhiễm Tranh nở nụ cười đầy cưng chiều: “Anh biết rồi, em đã nói cả trăm lần rồi đó. Mau đi đi, đừng để lỡ chuyến bay, đến nơi thì báo cho anh một tiếng. Hôm nay anh phải vào đoàn phim rồi, nếu anh không trả lời thì em cũng đừng suy nghĩ lung tung.”
Hai người lưu luyến nói lời tạm biệt, Lê Thấm Thấm lên máy bay sang Anh.
Khi Mục Nhiễm Tranh ra khỏi sân bay thì tình cờ nhìn thấy máy bay đang cất cánh nên anh chụp lại
Chương 1876
“Thật sự hy vọng là em bay về chứ không phải bay đi.”
Anh còn đăng kèm ảnh chụp chung của mình và Lê Thấm Thấm trong bài viết, tin tức trước đó vẫn còn đang hot, những dòng bình luận tăng lên liên tục.
Anh chưa hề lên tiếng trả lời, lần này coi như chính thức đáp lại.
“Tôi có hai điều muốn nói. Thứ nhất, đúng là tôi đang yêu Thấm Thấm. Thứ hai, tôi tin người không giữ lời hứa và kẻ tiểu nhân suy nghĩ bậy bạ chắc chắn sẽ phải nhận báo ứng mà họ đáng phải nhận. Tôi sẽ không trả lời lại vấn đề này nữa, bạn gái tôi không phải người trong giới, tôi không muốn cô ấy bị làm phiền, cảm ơn mọi người hiểu cho.”
Bài viết giải thích này của Mục Nhiễm Tranh lập tức làm sáng tỏ tất cả các tin tức, và nó thật sự đã cho người tung tin đồn thất thiệt trong giới truyền thông mỗi người một cái tát.
Đặc biệt là câu “tôi tin người không giữ lời hứa và kẻ tiểu nhân suy nghĩ bậy bạ chắc chắn sẽ phải nhận báo ứng mà họ đáng phải nhận”, đây chẳng phải đang nói chắc chắn trong này còn có chuyện khác sao?
Bài viết này vừa đăng lên đã gây xôn xao dư luận, nhưng Mục Nhiễm Tranh thật sự không hề đáp lại, mấy tiếng sau anh vào đoàn làm phim để quay bộ phim điện ảnh “Hành Động Đột Kích”.
Sự việc về cơ bản đã được giải quyết, nhưng cuộc sống của người nào đó trong hoa viên Crystal thật sự rất khó khăn, Quan Triều Viễn đã bị Tô Lam đuổi ra ngoài ngủ ba ngày rồi.
Tô Lam vẫn chưa hề có ý định gọi Quan Triều Viễn về, mấy ngày nay hai cậu nhóc rất vui vẻ, có ai không muốn được ngủ cùng mẹ chứ? Nhất là Tam Tam, ngày nào cậu nhóc cũng chạy tới phòng khách để khoe khoang trước mặt Quan Triều Viễn.
“Chúc bố ngủ ngon, chúng con sắp đi ngủ cùng mẹ đây!”
“Biến!”
Cuộc đối thoại này đã trở thành một câu cố định mỗi tối.
Ngày mai Tô Lam sẽ phải vào đoàn phim, lúc trước Quan Triều Viễn đã đồng ý cho phép cô mỗi năm quay một bộ, lần này đi không biết bao giờ cô mới được về.
Quan Triều Viễn cũng dỗi, ba ngày nay ngoại trừ ngày đầu tiên cãi nhau thì hai ngày sau hai người không hề cãi vã, anh còn định để Tô Lam tự mời mình về!
Nhưng kết quả…
Đây đã là đêm cuối cùng Tô Lam ở nhà!
Quan Triều Viễn lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, chỉ đành xuống giường về phòng ngủ: “Ly…”
Anh vừa mở cửa mùi hương hoa hồng đã xộc vào mũi, những cây nến đỏ được xếp thành hình trái tim ngay lối vào. Trong ánh lửa yếu ớt, Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên giường, chiếc giường trải đầy hoa hồng, những cánh hoa kích thích thần kinh thị giác của anh.
“Mấy giờ rồi? Anh còn biết quay về à? Thổi nến, đi ngủ!”
Tô Lam tức giận nằm xuống, chui vào trong chăn.
Quan Triều Viễn lại nhìn kỹ những cây nến này, một số cây đã cháy một nửa, có thể thấy Tô Lam đã đợi anh rất lâu.
Anh thật sự hối hận xanh ruột, nếu biết thì đêm nào anh cũng về phòng làm loạn, như thế sẽ tiết kiệm được mấy tiếng đồng hồ này.
Quan Triều Viễn nhanh chóng ngồi xổm xuống đất thổi tắt hết nến, sau đó cởi đồ ngủ chui vào chăn bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
“Sao không gọi anh?”
Chương 1877
“Còn lâu mới gọi anh! Có bản lĩnh thì đừng về!” Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên: “Ngày mai em phải đi rồi, anh có nhớ em không?”
“Còn lâu anh mới nhớ.” Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam: “Anh sẽ chỉ nhớ em muốn chết thôi. Lam Lam, em còn chưa đi mà anh đã nhớ em rồi, làm sao đây?”
“Vậy anh cứ nhớ đi.” Tô Lam ôm chặt Quan Triều Viễn, không hiểu sao ở bên nhau càng lâu càng cảm thấy đau lòng khi phải xa nhau.
Quan Triều Viễn bắt đầu cởi đồ ngủ trên người Tô Lam, tấn công từng chút một.
“Em có một yêu cầu, không được phép trồng dâu tây trên người em.”
“Anh sẽ trồng ở nơi người khác không nhìn thấy, mà em chỉ cần cúi xuống là sẽ thấy, để em nhớ đến anh mỗi ngày!”
Lời nói của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng thổi vào tai Tô Lam, khiến xương cốt toàn thân cô như muốn rụng rời.
Sau đêm nồng ấm này không biết bao giờ mới có lần gặp sau.
Hai người không nói gì thêm nữa, từ từ hôn nhau, cảm nhận nhịp tim và tiếng thở của nhau.
Một tiếng “két” vang lên, hình như tủ quần áo bị mở ra.
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn dâu tây!”
“A…” Hai người sắp điên rồi!
Tô Lam vội vàng nhân lúc chưa bật đèn để mặc quần áo, đương nhiên Quan Triều Viễn cũng thế.
Sau khi cả hai mặc quần áo xong, Quan Triều Viễn mới bật đèn đầu giường lên.
Tam Tam bò lên giường: “Dâu tây đâu ạ?”
“Tam Tam! Không phải con đã ngủ rồi à?” Tô Lam sợ xảy ra chuyện như này nên phải cực kỳ chắc chắn hai cậu nhóc đã ngủ cô mới dám về.
Cuối cùng vẫn bị thằng nhóc này lợi dụng sơ hở.
“Con lừa mẹ đó, hi hi!”
Quan Triều Viễn xuống giường, mở tủ quần áo: “Con vẫn luôn trốn ở đây?”
Tam Tam gật đầu xấu xa.
“Thì ra lần nào con sang đây cũng đều trốn trong tủ quần áo, chẳng trách không tìm được con!” Tô Lam làm bộ muốn nhéo tai Tam Tam, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
“Mẹ ơi, con vẫn muốn ngủ cùng mẹ, chúng ta không cần bố nữa được không?” Tam Tam vừa nói vừa ném gối của Quan Triều Viễn xuống giường!
Hình như cậu nhóc cũng biết gần đây bố mẹ đang cãi nhau, vừa hay cậu có thể lợi dụng cơ hội này để thoải mái chiếm lấy mẹ.
“Thằng oắt con!” Quan Triều Viễn nhấc áo Tam Tam lên, xách cậu nhóc lơ lửng giữa không trung.
Tam Tam quờ tay về phía Tô Lam: “Mẹ ơi cứu con!”
Lúc này Tô Lam lại lắc đầu: “Mẹ không cứu được con, mẹ không thích bé nào tối rồi mà không ngủ, quay về ngoan ngoãn ngủ đi.”
Quan Triều Viễn xách Tam Tam về phòng trẻ em, suýt nữa còn đánh thức Tiểu Thất, anh năm lần bảy lượt ra lệnh cho cậu rồi mới về phòng.
Chương 1878
Nhưng hai người hoàn toàn không còn tâm trạng nữa, dường như còn có bóng ma tâm lý.
“Hình như em vừa nghe thấy có tiếng động trong tủ quần áo!”
Nhưng mở tủ ra lại không thấy có Tam Tam.
“Lần này liệu có phải là dưới gầm giường không?”
Gầm giường cũng không có ai.
Tất cả các tủ trong phòng, chỗ nào trẻ con có thể trốn được đều bị hai người mở ra tìm hết một lượt.
Cho đến khi trở lại giường, cả hai đều mất sạch hứng thú và rất mệt mỏi.
“Chồng à, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.”
“Má nó chứ! Thằng oắt con, xem ngày mai anh xử lý nó thế nào!”
Quan Triều Viễn cũng cụt hứng quay người lại.
Tô Lam biết mình mà đi chắc chắn hai bố con Quan Triều Viễn sẽ xảy ra chiến tranh, đặc biệt là Tam Tam. Nhưng như vậy cũng tốt, cô không ở nhà không nhìn thấy, cứ để anh dạy dỗ con đi, đúng là Tam Tam cần được dạy bảo tử tế.
Buổi tối hôm nay chỉ có thể kết thúc bằng một cái kết buồn như vậy.
Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vừa kêu Tô Lam đã lập tức dậy ngay, hôm nay cô phải vào đoàn phim, có thể phải xa nhà một thời gian rất dài.
Tô Lam đang đánh răng trong phòng tắm thì Quan Triều Viễn bước vào với vẻ mặt u ám, anh ôm cô từ phía sau, vẻ mặt không thoả mãn của anh khiến cô rất buồn cười.
“Lam Lam, lần này em phải đi bao lâu?”
“Vấn đề này hơi khó nói…” Tô Lam nhổ bọt ra rồi súc miệng: “Em sẽ cố gắng về sớm.”
“Anh đã bắt đầu nhớ em rồi.” Quan Triều Viễn dính chặt vào người Tô Lam như một đứa trẻ, tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô.
“Nhưng em nói trước với anh nhé, lần này là chủ đề quân sự nên quá trình thực hiện sẽ tương đối vất vả, có thể em sẽ có ít thời gian để gọi video với anh hơn, anh phải chuẩn bị tâm lý.”
Đến lúc đó anh không được tuỳ tiện nổi nóng.
Quan Triều Viễn không nói lời nào, nhưng tay đã bắt đầu làm loạn.
Tô Lam lườm Quan Triều Viễn qua gương: “Anh làm gì đấy? Bỏ tay ra!”
“Làm một lúc đi!” Nụ hôn của Quan Triều Viễn mang theo hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Lam, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô.
Tô Lam đẩy đầu Quan Triều Viễn ra: “Đừng đùa nữa, lát nữa em sẽ đến muộn.”
“Muộn ba phút, năm phút cũng không sao.”
“Anh là người ba phút, năm phút có thể đánh xong trận à?”
“Xem ra trong lòng bà xã, anh vẫn oai phong như xưa.”
“Đây là vấn đề trọng tâm hả?”
Cửa phòng tắm bị khoá, Tô Lam vẫn bị xử lý trong phòng tắm, nhưng vì nhóc quỷ nào đó chạy tới điên cuồng gõ cửa nên người nào đó thật sự phải kết thúc trận chiến trong vòng ba phút, năm phút…
Tô Lam sụp đổ, còn không bằng không làm! Lần này bóng ma tâm lý của Quan Triều Viễn càng rõ rệt hơn.
Sửa soạn ổn thoả xong hai người bước ra, Tam Tam nở nụ cười xấu xa nhìn Tô Lam.