Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3832


Trong lúc ở đây mọi người đang trong tâm trạng thấp thỏm bất an chờ đợi thì cuối cùng vào lúc trời sắp tối Quan Triều Viễn đã dẫn Tô Lam trở về.


Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Mãn Loan lập tức “xoạt”một tiếng đứng lên.


Cô ta rất căng thẳng nhìn về phía Tô Lam.


“Tô Lam, hai người đã trở về rồi, bây giờ vừa vặn đến giờ cơm tối”


Trong lúc nói những lời này, từ đầu đến cuối Mộ Mẫn Loan đều căng thẳng nhìn chăm chăm Tô Lam, giống như muốn tìm được sợi tơ nhện hay dấu chân ngựa trên mặt của cô ấy.


Nhưng Tô Lam lại cười rạng rỡ, dường như đang rất vui vẻ: “May quá, ăn cơm thôi! Đúng lúc em cũng hơi đói bụng”


€ô ấy ngồi vào bàn ăn, vừa cầm đũa lên đã ăn một cách bất chấp: “Không biết có phải do hai tháng cuối em bé phát triển nhanh hay không mà em cũng thường cảm thấy đói bụng rất nhanh!”


Nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Tô Lam, nét mặt của Quan Triều Viễn dịu dàng, mang theo nụ cười ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp cho cô một ít rau xanh: “Em ăn nhiều rau một chút, được không?”


Tô Lam gật đầu, cô cười híp mắt: “Mọi người cũng ăn một chút đi, tại sao mọi người lại đều nhìn em vậy? Cứ như đang nhìn con khỉ ấy, thật là kì Tô Duy Nam cầm đũa lên đầu tiên, chỉ là cho dù anh ấy ăn cái gì thì cũng cảm giác nhạt như nước ốc, trong miệng không có vị gì cả.


Giờ phút này, trong lòng Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đều dâng lên sự nghỉ ngờ rất lớn.


Bây giờ nhìn Tô Lam biểu hiện có vẻ rất bình thường, tâm trạng của Quan Triều Viễn cũng không biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì?


Mặc dù Mộ Mãn Loan biết không nên hỏi bất cứ điều gì về vấn đề nhạy cảm này vào lúc này, nhưng cô ta vẫn không kìm nén được, đặt đôi đũa trong tay xuống, giả ờ vô tình hỏi: “Tô Lam, chiều nay hai người đi chơi ở đâu vậy? Chơi có vui không?”


Biểu cảm của Tô Lam hơi ngừng lại một chút, cô lập tức ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Cũng không đi chơi đâu cả, chỉ là Triều Viễn lo lãng em không quen môi trường ở đây, nên muốn đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra”


Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy vậy thì cả trái tim lập tức thót lên tận cổ họng: “Vậy kết quả đâu rồi, kết quả kiểm tra thế như thế nào?”


Lúc này mắt Tô Duy Nam cũng nhìn không chớp lên người Tô Lam.


Chỉ thấy Tô Lam gắp một miếng thịt cá, nhét ngay vào miệng của mình, ăn ngấu ăn nghiến “Bác sĩ nói hầu như tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì cả.


Em đã nói với anh ấy từ trước rồi mà, cơ thể của em khỏe mạnh như vậy lại còn ăn nhiều thứ bổ dưỡng nữa, vậy thì làm sao có vấn đề gì được chứt Dọa cho đứa nhỏ sợ quá đi mất!”


Nói đến đây, cô còn cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng của mình: “Bé con, con cũng khỏe mạnh rẳn chắc giống như mẹ có đúng không?”


Nghe thấy Tô Lam nòi như vậy, Mộ Mẫn Loan hơi thở dài một hơi.


Cô ta làm ra vẻ không quan tâm liếc nhìn về phía Quan Triều Viễn, phát hiện lúc Tô Lam nói những lời này, vẻ mặt Quan Triều Viễn vẫn tĩnh lặng như nước, không có gì thay đối Nếu như vậy, có phải đang thể hiện rằng kết quả kiểm tra lại của Tô Lam không có vấn đề gì hay không?


Mà kết quả chẩn đoán lúc trước, chẳng qua chỉ là một chẩn đoán sai mà thôi?


Lúc này sắc mặt Mộ Mẫn Loan cũng lập tức khá hơn một chút: “Đó là điều đương nhiên rồi, cơ thể em khỏe mạnh như vậy, em bé trong bụng chắc chăn cũng sẽ khỏe mạnh hoạt bát giống như em vậy!”


“Đó cũng phải nhìn lại xem em là ail”


Mấy người ở trong bầu không khí quái dị ăn xong một bữa cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK