Từ Tinh Như vẫn đang ở quê nhìn thấy tin tức lập tức gọi điện cho Tô Lam.
“Chị Tinh Như, phải làm sao đây?” Tô Lam như muốn nổ tung khi nhìn thấy tin này.
Năm mới mà nhiều chuyện bực mình như vậy sao!
“Sự việc này xảy ra quá đột ngột, chắc chắn là có người có lên kế hoạch.”
“Ngoài Tô Nhược Vân ra thì còn có thể là ai chứ? Những bức ảnh bế đứa trẻ kia hoàn toàn không phải là em, nhưng nhìn bóng lưng và mặt nghiêng thì rất giống em. Chúng ta cũng không thể hiểu nổi, bằng chứng phẫu thuật thẩm mỹ chắc chắn là giả. Còn về chuyện của Tô Nhược Vân em cũng không biết là như thế nào.”
“Chuyện này chị đã điều tra rồi, đúng là trong mấy người phụ nữ đó có người là fan của em, đây cũng là trùng hợp thôi, chúng ta chỉ có thể nhận mình đen. Chuyện này rất bất lợi cho em.”
Từ Tinh Như không nói, Tô Lam cũng hiểu.
Nếu cô vẫn là Tô Lam nắm giữ hai chiếc cúp Ảnh hậu, vẫn là Tô Lam thỉnh thoảng lại có tác phẩm mới ra mắt thì chuyện này hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Nhưng bây giờ thật sự khác rồi.
“Tô Lam, như vậy đi, chị sẽ gửi một thông báo của luật sư để mọi người dừng việc phỉ báng em, chị sẽ giữ quyền truy tố, bởi vì bây giờ đang là dịp Tết nên cũng không biết chuyện này có thể phát triển đến mức nào, chúng ta vẫn không nên nói quá nhiều.”
“Được, chị xem xét giải quyết đi.”
Tô Lam vẫn cảm thấy không vui sau khi cúp điện thoại, dù sao thì bây giờ vẫn đang đón Tết mà!
Còn ở bên kia, kẻ chủ mưu đang vô cùng vui mừng.
Mùng hai Tết, Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân về nhà họ Tô.
Nhìn thấy tin tức dần bùng lên, Tô Nhược Vân vô cùng vui mừng.
Bởi vì đang trong dịp Tết, giá mua thủy quân quá cao, cô ta đã bỏ ra số tiền lớn mới tạo ra được sự việc này.
Mộ Dung Dịch uống rượu cùng với Tô Khôn, Tô Nhược Vân và Vương Vãn Hương cùng nhau nói chuyện gia đình.
“Vân Vân, mẹ thấy sắc mặt của con không tốt lắm, con khó chịu ở đâu à?”
“Mẹ đừng nhắc nữa, mấy ngày nay ở nhà Mộ Dung con sắp chết ngạt rồi!” Tô Nhược Vân không khỏi bắt đầu than thở.
Về đến nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
“Đám người này chính là như vậy! Khi con đắc thế thì họ hận không thể vẫy đuôi với con như chó vậy! Khi con thất thế thì hận không thể cùng người khác giẫm đạp con mấy cái!”
Vương Vãn hương kéo lấy tay Tô Nhược Vân vỗ về, “Vân Vân à, con đừng để trong lòng những chuyện này, con yêu tâm đi, còn có nhà mẹ đẻ chống lưng cho con!”
“Cũng bởi vì bây giờ con còn có nhà mẹ đẻ, nếu không còn không biết mẹ chồng con sẽ nói con thế nào nữa? Bây giờ bà ấy lại bắt đầu giục con sinh con rồi.”
Khi Tô Nhược Vân nghĩ đến chuyện này lại đau đầu.
“Nhưng mà, Vân Vân, chuyện này mẹ chồng con nói đúng. Con thực sự nên có con với A Dịch, con nghĩ xem, hai đứa đã kết hôn được gần hai năm rồi, đã đến lúc có em bé rồi.”