Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2866

Vẻ mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại: “Lập tức bắt anh ta tới đây.”

Lúc này, Khúc Thương Ly đang ở tiệm ảnh Bách Tâm quay phim Khi anh ấy bị mấy tên bảo tiêu mặc tây trang màu đen bắt đi còn khiến toàn phim trường nổ tung mị Đám Phương Trí Thành bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.

Người trong đoàn phim thì suy đoán xem rốt cuộc ảnh đế Khúc đã đắc tội nhân vật hắc bang nào.

Khúc Thương Ly không ngờ tới mình sẽ bị đưa tới biệt thự nhà mình, hơn nữa cổng lớn biệt thự còn bị người khác mở ra rồi nữa.

Anh ấy bị đẩy một cái, lảo đảo bước vài bước vào phòng khách.

Vừa ngẩng đầu đã thấy được gương mặt đen thui như nhọ nồi của Quan Triều Viễn.

Khúc Thương Ly thản nhiên quét mắt nhìn toàn bộ nhà mình, chợt như ngộ ra điều gì, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt anh tuấn như được phủ lớp băng mỏng: “Chẳng lẽ anh Quan không biết hành vi này của anh gọi là đột nhập nhà dân sao?”

“Người đâu?”

Quan Triều Viễn nghe thấy anh ấy mở miệng, ánh mắt kia như đang muốn ăn thịt người.

Khúc Thương Ly cười lạnh một tiếng: “Anh Quan, sáng sớm hôm nay người của anh đã chạy qua bên biệt thự ở ngoại ô phía bäc của tôi để tìm người rồi sao? Thế nào? Tìm cả một ngày không có kết quả, thì lại chạy sang đây à?”

“Tao đang hỏi mày, người ở đâu?”

‘Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, thực rõ ràng, sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn sạch sẽ rồi.

“Anh đang tìm Tô Lam đúng không?”

Sắc mặt Khúc Thương Ly cũng trở nên cực kỳ khó coi “Nhìn hành vi của anh Quan đây thì quả thực bây giờ anh không khác gì một bạo quân, chưa bao giờ lắng nghe lời giải thích của người khác, còn vô cùng tin vào phán đoán của mình. Anh căn bản không xứng với Tô Lam!”

“Bốp” một tiếng.

Khúc Thương Ly còn chưa dứt lời, Lục Anh Khoa đã đấm thẳng một cú vào cằm anh ấy.

Dám chửi bới ông chủ, muốn chết à!

Ngay tại lúc Lục Anh Khoa giơ tay định tung ra đồn thứ hai, Quan Triều Viễn mở miệng: “Dừng tay, để anh ta nói”“

Khúc Thương Ly nhổ ra một ngụm máu, vẫn lạnh lùng lại trầm ổn như trước: “Tôi không biết anh và Tô Lam là dạng quan hệ gì, nhưng tôi đoán là do anh đã hai lần đụng phải tôi khi đang ở cùng một chỗ với cô ấy, đây chính là mồi lửa dẫn tới chuyện cô ấy mất tích, đúng chứ?”

Quan Triều Viễn không nói chuyện, anh chỉ lạnh lùng nhìn anh ấy.

“Lần đầu tiên là bởi vì tổ chức sinh nhật cho con tôi, vì con tôi rất thích cô ấy, cho nên mới năn nỉ muốn cùng cô ấy ăn bữa cơm, lý do là vì nó không có mẹ. Lần thứ hai cô ấy bất đắc dĩ giả làm bạn gái của tôi là vì Phương Trí Thành báo cáo lên công ty, bảo cô ấy tham gia yến hội, nhưng không may anh ấy phải tham dự một cuộc họp cấp cao.

được tổ chức lâm thời, nên mới đến lượt tôi thế thân vào chỗ bạn nam. Anh Quan, nếu anh thật sự yêu thương một người phụ nữ, tín nhiệm là sự tôn trọng cơ bản nhất, anh đã cho cô ấy thấy sự tôn trọng này chưa?”

Gương mặt Quan Triều Viễn giờ phút này chợt trở nên mờ mịt, hay cánh tay buông thống bên người năm chặt lại.

Quan Triều Viễn chợt nhận ra: thì ra anh đã hiểu lầm cô gái bé bỏng ấy.

Đêm qua, nếu anh ôm lấy cô, dỗ dành cô, nói những lời yêu thương với cô, cô sẽ không tuyệt vọng bỏ chạy như vậy.
Chương 2867

Tưởng tượng đến cảnh cô gái điềm đạm đáng yêu ấy ngã ngồi trên mặt đất, vừa mặc quần áo vừa khóc, trong lòng Quan Triều Viễn có cảm giác đau như bị dao cắt.

Khúc Thương Ly nhìn thấy sắc mặt Quan Triều Viễn, anh ấy đoán có lẽ lời anh ấy nói đã có tác dụng: “Tô Lam không tồi như anh nghĩ. Cho dù bị anh bắt nạt, cô cũng sẽ bận tâm tới cảm nhận của anh, tuyệt đối sẽ không tới đây tìm tôi. Nếu anh không tin, có thể tới chỗ bảo vệ xem camera, cửa nhà tôi có tổng cộng ba cái, rốt cuộc Tô Lam có tới hay không, xem là biết ngay”

Quan Triều Viễn hé ra gương mặt âm trầm, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có.

Anh xoay người, bước về phía cửa.

Tận khi anh gần bước ra cửa, từ phía sau mới truyền tới giọng nói của Khúc Thương Ly: “Anh Quan, tôi không biết anh căn cứ vào.

đâu mà tìm tới chỗ này của tôi, nhưng trong tay tôi có cách thức liên lạc với nhân viên trong đoàn phim, anh xem thử có giúp gì được cho anh không. Dù sao chuyện này cũng vì tôi nên mới xảy ra, hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được Tô Lam, bảo đảm an toàn cho cô ấy”

Quan Triều Viễn quay đầu ra hiệu cho Lục Anh Khoa.

Lục Anh Khoa lập tức hiểu ý, nhận lấy bản danh sách trên tay anh ấy.

Biệt thự núi Ngự Cảnh.

Quan Triều Viễn và Lục Anh Khoa cùng nhau kiểm tra cẩn thận một lần toàn bộ hình chụp và video lấy được từ phía phòng bảo vệ.

Trong thời gian hai ngày một đêm này, dù là thang máy trong biệt thự hay là cửa ra vào, ngay cả camera trước cửa mỗi căn hộ cũng bị bọn họ rà soát một lần.

‘Sau một đêm tìm kiếm, bọn họ rốt cục nhìn thấy bóng dáng của cô vào cái đêm hôm Tô Lam mất tích.

Cô thật sự từng tiến vào khu biệt thự này, nhưng cô không hề quay về biệt thự nhà họ Tô, cũng không đi tìm Khúc Thương Ly, mà là sau khi tiến vào tiểu khu thì lập tức biến mất.

Lục Anh Khoa phái người tìm kiếm hết thảy những nói cô có thể xuất hiện nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Lam.

Một con người sống sờ sờ sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?

Màn hình máy tính dừng lại ở hình ảnh Tô Lam thất hồn lạc phách lê bước tiến vào cổng lớn tiểu khu.

Từ xa, bóng dáng đơn bạc của cô như đang lung lay sắp đổ, mà cô vẫn đi chân không như trước.

Hình ảnh này khiến cho trái tim Quan Triều Viễn như bị ai đó cầm dao lăng trì vậy.

Tô Lam, rốt cuộc em đang ở đâu?

Chết tiệt!

Quan Triều Viễn chửi thề một tiếng, một quyền nện xuống bàn phím máy tính.

Màn hình máy tính chớp giật một chút, rồi tối sầm hoàn toàn.

Bây giờ chỉ cần Quan Triều Viễn nhìn thấy bóng dáng cô đơn kia là anh sẽ nhớ lại đêm hôm đó anh đã ức hiếp Tô Lam thế nào.

Rõ ràng khi cô đáng thương ngã ngồi trên mặt đất, chỉ cần anh ôm cô một cái, dỗ dành cô, vậy thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vầy.

Quan Triều Viễn nhằm mắt lại, trong lòng hối hận không thôi.

Trong chớp mắt này, một tia sáng lóe lên từ nơi sâu thẳm trong óc.

Anh đột ngột mở mắt: “Lục Anh Khoa, bản danh sách Khúc Thương Ly đưa cho anh đâu? Lấy ra đây”

Lục Anh Khoa lập tức dâng lên một tệp tư liệu.

Quan Triều Viễn nhận lấy xấp tư liệu, sau đó tỉ mỉ lật xem từng tờ.

Cuối cùng, đầu ngón tay của anh dừng trước một cái tên.

Chương 2868
Nguyễn Bảo Lan.
Trong bản danh sách thông tin liên hệ có ghi lại địa chỉ của cô ta, quả nhiên là ở khu cao tầng trong biệt thự nhà họ Tô.
Con ngươi Quan Triều Viễn chợt co rút lại: “Lập tức gọi điện thoại cho Phương Trí Thành”
“Vâng”
Rất nhanh, bên phía Lục Anh Khoa đã có câu trả lời: “Mấy ngày nay, bên kia nói không có cảnh diễn của Nguyễn Bảo Lan nên cô ta không tới đoàn làm phim.”
Ánh mắt Quan Triều Viễn hiện lên sự lạnh lẽo, sắc mặt trở nên khó coi: “Lập tức tới nhà côta.”
Nửa tiếng sau, chiếc Bugatti màu đen đậu ở khu biệt thự bên cạnh khu cao tầng của tiểu khu.
Nếu Quan Triều Viễn không có đoán sai, dù cô nhóc kia đã chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn sẽ không quên thả đạn khói ra mê hoặc anh.
Hẳn là cô đã cố ý tới trước cửa chính khu biệt thự, để cho camera chụp được ảnh mình, sau đó từ con hẻm nhỏ quẹo vào khu cao tầng.
Chắc chẳn anh vì quá quan tâm nên bị loạn, nếu không sao lại chậm trễ nhiều thời gian như vậy?
Nguyễn Bảo Lan thuê một căn phòng đơn rộng tầm bốn mươi mét vuông ở tầng năm tòa nhà Quan Triều Viễn đứng trước cửa phòng 508, mạch nước ngầm dưới con mắt kia cũng bắt đầu chuyển động.
Lục Anh Khoa đi đến bên cạnh, ấn vang chuông cửa.
“Ai đó?”
Bên trong truyền tới giọng nói búp bê độc quyền của Nguyễn Bảo Lan.
Mắt mèo trên cửa hơi tối lại, hẳn là Nguyễn Bảo Lan đang ở trong ngó ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Xuyên qua mắt mèo, cô ta có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm u kia của Quan Triều Viễn.
Trong lòng cô ta chợt hốt hoảng, tựa cả người vào cửa, trái tim không ngừng đập loạn: “Sao có thể? Sao anh Quan lại tìm tới được đây?”
Quan Triều Viễn đứng ở ngoài cửa nhìn thấy mắt mèo tối rồi lại sáng khiến anh không nhịn được nhíu mày.
Lục Anh Khoa đứng bên cạnh lại một lần nữa ấn chuông cửa, thanh âm trầm ổn, hô to: “Cô Nguyễn, xin mở cửa.”
Nguyễn Bảo Lan vô cùng hoảng hốt, cô ta không thể chống lại luồng áp lực xông tới từ phía ngoài cửa, bèn mở cửa ra.
“Anh… anh Quan, sao anh lại tới đây?”
Nguyễn Bảo Lan kích động nhìn anh, cô †a cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi họng luôn rồi.
Quan Triều Viễn quét mắt nhìn cô ta một cái, xông thắng vào trong Nguyễn Bảo Lan bị khí thế của anh dọa sợ, cơ thể không tự chủ né qua một bên, nhường đường cho anh vào Đây là một gian nhà nhỏ nhẳn nhưng rất sạch sẽ, cũng rất ấm áp.
Trong phòng bếp, bếp đang bật hình như đang nấu canh gà.
Trên bàn cơm để mấy viên thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, còn có băng gạc, nhiệt kế,… chất thành đống.
Quan Triều Viễn nhìn lướt qua, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên cánh cửa của gian phòng ngủ duy nhất.
Anh đẩy nhanh cước bộ, đi về hướng cánh cửa.
Sắc mặt Nguyễn Bảo Lan thay đổi mấy lần.
Tại thời điểm Quan Triều Viễn muốn xông vào, cô ta đột nhiên toát lên dũng khí, nhanh chân dang tay chặn cửa lại: “Anh, anh Quan…Đây là phòng ngủ của tôi, không, không tiện đi vào…”
Nếu người chặn trước mặt anh là một gã đàn ông, chỉ sợ đã không còn cơ hội mở miệng.
Chương 2869

Cũng may Quan Triều Viễn chưa bao giờ ra tay với con gái, anh cố gắng khắc chế cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng đảo về phía Nguyễn Bảo Lan.

“Cô ấy ở trong đó?”

Cô ta thật sự sắp bị ánh mắt sắc như dao này đâm tới chảy máu đầm đìa rồi.

Nguyễn Bảo Lan cản chặt môi, trong lúc.

nhất thời cũng không biết nên tránh ra hay không nữa.

“Là cô tự mình tránh ra, hay là tôi gọi người tới giúp?”

Khi Quan Triều Viễn nói ra lời này, ánh mắt anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm tình nào.

Nguyễn Bảo Lan bị dọa run rẩy cả người.

Cô ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Quan Triều Viễn: đầu tóc của anh có chút hỗn độn, nhưng lại mang tới vẻ đẹp tàn khốc và áp bách.

Quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng, đôi mắt u ám cũng bị tơ máu giăng đầy.

Khuôn mặt kia rõ ràng rất lạnh, chính là ánh mắt đó không thể che dấu được sự mệt mỏi Hắn là hai ngày hai đêm này anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Nguyễn Bảo Lan thở dài một tiếng nặng nề, cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ mở miệng: “Anh Quan, anh vẫn nên đưa cô ấy tới bệnh viện thì hơn.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên phát lạnh, anh đẩy mạnh Nguyễn Bảo Lan ra, xông vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường màu trắng, Tô Lam đang bất an cuộn tròn người lại.

Gương mặt cô ửng lên màu đỏ lạ thường, đôi môi nhợt nhạt vô cùng.

Mái tóc bị ướt mồ hôi dán lên vầng trán cao khiến cô thoạt trông rất điềm đạm đáng yêu.

”Tô Lam.”

Quan Triều Viễn gầm nhẹ một tiếng, vọt tới Tay vừa chạm vào mặt cô đã bị nhiệt độ cơ thể cô làm phỏng.

Chết tiệt, sao cô lại nóng như thế?

Nguyễn Bảo Lan nhìn bộ dạng điên cưồng kia của Quan Triều Viễn, không biết vì sao hốc mắt lại đỏ lên.

Cô ta không hị rằng, thì ra bà Quan của Quan Triều Viễn, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, là miếng thịt nơi đầu quả tim vậy lại chính là Tô Lam.

Ngày đó, khi Tô Lam nghiêng ngả lảo đảo lắc lư trước tiểu khu, vừa lúc đụng phải Cô ta.

Nhìn đến bộ dạng áo quần tả tơi của cô, đến đứa ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Bảo Lan không hề nghĩ ngợi, lập tức mang cô về nhà mình.

Tới nhà rồi, nhưng cơn sốt của Tô Lam vẫn không lùi Mỗi lần cô ta muốn đưa cô đi bệnh viện, cô đều ương bướng từ chối, còn cầu xin cô ta đừng nói cho bất cứ ai chuyện cô đang ở đây.

Nguyễn Bảo Lan còn cho rằng cô đã chịu sự tổn thương quá lớn, tâm tình không tốt, nên cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng mà, tại thời khắc vừa rồi, khi Quan Triều Viễn hùng hổ vọt vào trong nhà kiếm người, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Người bắt nạt Tô Lam thành ra như vầy không ai khác chính là Quan Triều Viễn.

Mà người Tô Lam có chết cũng muốn trốn tránh cũng không phải người nào xa lạ, vẫn là Quan Triều Viễn.

Trong nhất thời, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười Tô Lam cũng xem như là Bá Nhạc của mình.

Thế nhưng mình lại thích chồng của cô, còn tặng quần áo cho người ta nữa Cô ta đứng trước cửa, nhìn thấy Quan Triều Viễn vươn tay định bế Tô Lam lên.
Chương 2870
Nhưng mà, mặc dù đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê, nửa thanh tỉnh, Tô Lam vẫn ngay lập tức ngửi thấy mùi vị trên người người đàn ông đó.
Cô mơ màng mở to mắt, vừa thấy Quan Triều Viễn định ôm chính mình, bất đắc dĩ quay mặt đi, suy yếu nói: ‘Quan Triều Viễn…”
Quan Triều Viễn ôn nhu mở miệng: “Anh ở đây”
Tô Lam chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau.
Đầu giống như bị búa đập vào, choáng váng hoa mắt, cả người nặng như đeo chì: “Anh đi đi, được không?”
Rõ ràng là giọng điệu làm nững, nhưng khi mở miệng lại bảo anh đi đi.
Quan Triều Viễn không hề biến sắc, ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước, anh cúi đầu mở miệng dỗ dành: “Em sinh bệnh, chúng ta phải tới bác sĩ trước.”
Tô Lam muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
Quan Triều Viễn cầm tay cô, cúi đầu nhìn thấy vết bầm màu hồng trên cổ tay cô, đồng tử co lại mãnh liệt: “Ngoan, nghe lời.”
Toàn thân Tô Lam không còn chút khí lực, hơn nữa vô cùng khó chịu, không có sức lực cãi nhau với anh: “Không cần, không cần làm phiền em, em không muốn tranh cãi với anh…”
Quan Triều Viễn khẽ hôn lên mặt cô: “Từ nay về sau, anh sẽ không cãi nhau với em nữa Bây giờ ngoan ngoãn tới bác sĩ khám bệnh, sau đó dù em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được, nha?”
Nói xong lời này, Quan Triều Viễn cũng không quan tâm phản ứng của Tô Lam là gì, anh trực tiếp bế cô ra khỏi ổ chăn.
Nguyễn Bảo Lan đứng bên cạnh vội vàng đưa cho anh một cái chăn màu bạc.
Quan Triều Viễn thật cẩn thận cầm chăn bao lấy Tô Lam, sau đó ngồi xuống ôm lấy cô, rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Nguyễn Bảo Lan đi theo tới cửa, dọc đường đi, nhìn thấy cử chỉ cẩn thận lại ôn nhu của Quan Triều Viễn, cô ta cảm thấy lồng ngực vô cùng chua xót.
Cô ta xoay người đóng cửa lại, sau đó gục trên sô pha khóc nức nở.
Tân Tấn Tài là người đầu tiên nhận được điện thoại, cũng là người đầu tiên ngoại trừ Lục Anh Khoa và Quan Triều Viễn biết được chuyện đã tìm thấy Tô Lam.
Quan Triều Viễn ở trong điện thoại nói Tô Lam sốt cao không lùi, cho nên Tân Tấn Tài vội vàng bỏ dở mọi việc trong tay, gấp gáp chạy tới.
Trên tay anh ta còn cầm theo bịch nước đường glucose cùng với thuốc hạ sốt.
Nhưng mà khi anh ta vọt vào phòng ngủ chính, nhìn thấy một thân toàn dấu xanh tím của Tô Lam, nháy mắt nổi sung lên.
Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn: “Anh hai, con mẹ nó anh điên rồi đúng không?
Đây là lần đầu tiên dù bị Tân Tấn Tài la hét như vậy nhưng Quan Triều Viễn vẫn không hé răng nửa lời.
Anh thật sự điên rồi.
‘Ghen đến điên cuồng Cho nên mới không biết nặng nhẹ khiến cô bị thương thành như vầy.
“Anh hai, rốt cuộc anh có biết hay không thế? Trước đó bác sĩ đã dặn, cơ thể chị dâu nhỏ rất yếu ớt. Nhưng anh thì sao, mới có mấy ngày, anh đã làm con người ta thành ra như vầy, anh có còn là đàn ông không vậy?
Nếu chị dâu nhỏ của em chạy mất, vậy tốt nhất cả đời anh cũng đừng tìm lại được chị ấy.
Nhìn thấy sắc mặt Quan Triều Viễn càng ngày càng khó coi, Lục Anh Khoa hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài.
Ánh mắt tràn đầy tính uy hiếp thành công khiến Tân Tấn Tài phải ngậm miệng lại.
‘Vốn anh ta còn tính mảng thêm hai câu để xả giận nữa kìa.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và dáng người tiều tụy của Quan Triều Viễn, trong nhất thời anh ta cũng không biết có nên mắng hay không nữa.
Chương 2871

Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Lam, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.

“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Lục Anh Khoa liếc nhìn Quan Triều Viễn cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Quan Triều Viễn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Lam.

Quan Triều Viễn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.

Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.

Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.

Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.

Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Lam…”

Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Lam chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.

Quan Triều Viễn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?

Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Lam, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”

€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn, bàn tay đang siết chặt của Tô Lam chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.

Triều Viễn cứ thế canh giữ bên cạnh giường, nhìn cô chăm chú, ngay cả việc có người đấy cửa đi tới, anh cũng không phát hiện.

“Triều Viễn, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát đã?”

Lê Duyệt Tư nói Cô ấy đi tới gần, trong tay còn bưng một chén cháo gạo nóng hổi vừa mới nấu xong.

Có điều, lúc này Lê Triều Viễn vô cùng chăm chú nhìn Tô Lam, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên: “Không cần”

Lê Duyệt Tư nhíu mày. Nhưng cô ấy vẫn đi tới, khẽ đặt chén cháo ở đầu giường.

“Triều Viễn, cứ tiếp tục như vậy, cô ấy không sao cả còn anh sẽ ngã xuống trước đó”

Quan Triều Viễn nghe giọng nói không có gì quan trọng của Lê Duyệt Tư, anh đột nhiên ‘Vụt’ một cái chạy tới Anh nằm chặt lấy tay Tô Lam, giọng nói lạnh đi tám phần.

“Ai nói cô ấy không sao?”

Lê Duyệt Tư bất ngờ một chút. Cô ấy không hề nghĩ tới bản thân chẳng qua muốn khuyên nhủ anh mà thôi, Quan Triều Viễn lại đột nhiên tức giận như vậy, còn lớn tiếng nói chuyện với cô ấy.

Ngọn lửa vô danh đọng lại trong ngực cô ấy giống như đột nhiên được nhóm lửa: “Quan Triều Viễn, vì sao cô ấy lại thành ra thế này? Còn không phải vì anh sao! Anh ở đây hô to gọi nhỏ với em thì làm được gì?”

Câu nói này của Lê Duyệt Tư ngược lại đang nhấc nhở Quan Triều Viễn.

Anh có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm Cô ấy nói không sai, Tô Lam thành ra thế này toàn bộ là vì anh, “Em đi ra ngoài đi, bệnh nhân cần yên tĩnh”

Quan Triều Viễn hờ hững nói, giọng nói rã rời Lê Duyệt Tư nghe những lời này, tức giận trong lòng càng to thêm: Quan Triều Viễn đang nói gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK