“Ông Hoắc, người ngay không làm chuyện mờ ám. Tôi đã tra ra vợ tôi đang ở đây, nếu ông không thả người…”
“Tra ra rồi? Xin hỏi cậu tra thế nào? Không có bằng chứng mà cũng dám nói vợ cậu ở chỗ của tôi, còn bảo tôi thả vợ cậu ra. Cậu đang gây rối vô cớ!”
Hoắc Vũ Long cũng không hề sợ Quan Triều Viễn.
“Vợ tôi có ở chỗ ông hay không, bản thân ông tự hiểu, đừng giả vờ ngớ ngẩn hòng lừa tôi. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, ông giao cô ấy ra để tôi đưa cô ấy đi thì xem như chuyện này cho qua, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Quan Triều Viễn nheo mắt, không muốn lằng nhằng với Hoắc Vũ Long nữa.
“Buồn cười! Quan Triều Viễn, cậu đừng cậy thế ức hiếp người khác. Tôi nói cho cậu biết, đây là địa bàn của tôi, Hoắc Vũ Long tôi không phải người hiền lành gì đâu!”
Một tên cháu chắt mà cũng dám kiêu căng trước mặt ông!
Giản Ngọc trốn trong chỗ tối không lộ mặt.
Mấy năm nay anh ta là con nuôi của Hoắc Vũ Long, chuyện này không ai biết cả. Hoắc Vũ Long cũng không muốn để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của Giản Ngọc, điều này không có lợi cho Giản Ngọc.
Cho nên Giản Ngọc không xuất hiện.
“Tôi nói cho ông biết, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn! Tối nay ông phải thú nhận, nếu không tôi sẽ san bằng nhà của ông!”
Sự kiên nhẫn của Quan Triều Viễn sắp bị bào mòn hết rồi.
“Mạnh miệng quá nhỉ!”
Dù gì Hoắc Vũ Long cũng lớn tuổi hơn, ông biết Quan Triều Viễn có tiền có thế, cũng biết Quan Triều Viễn là ma cà rồng.
Anh là ma cà rồng, không thuộc về thế giới này nhưng anh lại có thể tự tung tự tác ở thế giới này, không cần suy nghĩ đến bất kỳ hậu quả nào.
Vì thế không nên lấy cứng chọi cứng với cậu ta.
“Quan Triều Viễn, cậu nói người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, tôi nói người ngay thẳng không quanh co vòng vèo, tôi đã biết thân phận của cậu rồi, tôi nghĩ chắc cậu không mong tôi vạch trần cậu trước mặt mọi người đúng không?”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Anh không hề sợ những gì Hoắc Vũ Long nói.
“Ông muốn vạch trần thì vạch trần đi, cũng phải có người tin ông mới được chứ. Hôm nay tôi chỉ có một mục đích là muốn đưa người phụ nữ của tôi đi.”
“Tô Lam đã đi rồi.”
Đêm hôm khuya khắc, Hoắc Vũ Long cũng không muốn làm to chuyện.
“Đi rồi? Ông lừa ai thế?”
“Tôi nói đi rồi, con bé đã đi rồi, con bé trốn khỏi chỗ tôi, nói không chừng bây giờ đã về đến nhà rồi!”
“Vậy ông để tôi lục soát nhà ông đi!”
“Cậu dám? Nhà tôi mà cậu muốn lục soát là lục soát à?”
Hắc Vũ Long trợn mắt, thằng nhóc này kiêu căng quá rồi đấy!
“Không cho tôi lục soát, chứng minh ông đang dối lòng. Ông nói vợ tôi đã đi rồi, tôi nói cô ấy chưa đi!”
Ông tốt bụng thả Tô Lam di à? Quan Triều Viễn không tin đâu nhé!