“Em đừng động đậy, bây giờ anh không chịu nổi khiêu khích đâu!” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm thấp khàn khàn, rõ ràng là đang cấm dục.
Tô Lam liếc mắt nhìn anh, sau đó xoay người lại ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đến công ty.
Vốn dĩ anh muốn ở nhà với Tô Lam thêm vài ngày, nhưng Tô Lam lại đến tháng, anh sợ bản thân không nhịn được lại muốn quan hệ nên dứt khoát không muốn ngược đãi bản thân, vì vậy anh đến công ty.
Quan Triều Viễn đã nhiều ngày không đến công ty rồi, đương nhiên có rất nhiều việc tích tụ phải làm.
Buổi sáng vừa đến công ty anh đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Ở khu Rainbow, Tô Lam lại ngủ yên lành tự tại.
Doãn Cẩn đứng trong văn phòng và báo cáo một loạt chuyện gần đây cho Quan Triều Viễn.
May là đầu óc của Quan Triều Viễn vẫn còn tỉnh táo, dặn dò từng chuyện một.
“Sếp Quan, tạm thời chỉ có như vậy thôi.”
“Vậy cậu ra ngoài làm việc đi, tôi giải quyết chỗ văn kiện dang dở này đã.”
Quan Triều Viễn xua tay.
Doãn Cẩn lại không nhúc nhích, Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao? Có chuyện thì mau nói đi!”
“Là chuyện liên quan đến mợ chủ, mợ chủ không nói cho sếp biết sao?”
“Mợ chủ? Mợ chủ làm sao?”
Quan Triều Viễn đột nhiên rất tinh thần.
“Gần đây mợ bị kéo vào vòng xoáy dư luận, trong đêm từ thiện mợ chủ chỉ quyên góp ba trăm nghìn, bây giờ đang bị rất nhiều người nói, ngược lại, lại làm cho Tô Nhược Vân hưởng lợi. Hai vợ chồng họ quyên góp ba triệu ba trăm nghìn tệ, coi như là đã lấy được lòng người, cộng thêm mâu thuẫn lúc trước giữa mợ chủ và Tô Nhược Vân, bây giờ trên mạng…”
Doãn Cẩn không nói hết câu, những lời nói trên mạng thực sự rất khó nghe.
“Tại sao vợ tôi chỉ quyên góp ít như vậy?”
“Ồ, chỗ tôi điều tra được là bây giờ mợ đang chuẩn bị thành lập một công ty thời trang và dồn hết tiền vào đó rồi. Vừa hay đêm từ thiện mợ không có nhiều tiền nên mới chỉ quyên góp ba trăm nghìn.”
Quan Triều Viễn đập bàn.
“Cái đồ vô dụng nhà cậu! Mợ chủ không có tiền mà cậu không đưa tiền cho cô ấy à?”
“Nhưng mà, trước đây anh đã căn dặn rằng nếu như anh không có mặt thì không được động vào khoản tiền nổi của công ty, tôi cũng không có quyền điều động tài sản riêng của anh. Hơn nữa, khi tôi biết chuyện này thì đêm từ thiện đã kết thúc rồi.”
Doãn Cẩn nói xong liền cúi đầu.
“Tôi biết rồi, bây giờ cậu…”
Quan Triều Viễn ngoắc ngón tay với Doãn Cẩn, Doãn Cẩn lập tức sát lại.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn thì thào vào tai Doãn Cẩn.
Doãn Cẩn liên tục gật đầu.
“Được rồi, cậu đi làm đi.”
Khi Doãn Cẩn chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn lập tức gọi anh ta lại.
“Tại sao vợ tôi lại thành lập công ty thời trang?”